em ơi sao đời ồn quá vậy
dậy sóng to những chuyện chẳng có gì
họ dấm dứ cởi ra rồi uốn éo
chuyện mặt trời chuyện mưa nắng cũng gào lên
lắm nỗi muộn phiền
anh ơi sao mùa này nhiều màu khói bụi
ai cũng chen chen dúi dụi lên đồng bào
cũng nhiều lắm xanh đỏ dạt dào
anh tặc lưỡi nghiêng đầu “sắp Tết”
chẳng hết ưu tư
em ơi sao ngày dài còn tháng năm ngắn ngủi
bạn bè anh đứa thui thủi một mình
đứa hăng say với đám cưới linh đình
chớp một mắt thình lình bão nổi
để mấy khi cánh nắng rập rình
tình ơi là tình
anh ơi sao mùa này anh không nghe em nói
anh không muốn nghe hay tươi rói chỉ muốn nhìn
đời bình thản ánh mắt anh hình xoáy
giống như là anh sắp ăn em
em ơi sao đời ồn quá vậy
anh điếc rồi anh chẳng biết đâu
anh vẫn thấy vẫn nhìn vẫn ngó
nói là đời ồn chắc cũng chẳng sai
em cứ kể này kia dài rộng
những câu chuyện lồng lộng rông dài
đáng yêu ấy đâu cần đáp lại
mắt tặng nhau ấy cũng bồi hồi
vì chỉ có một điều là thật
bị điếc rồi anh vẫn muốn ăn em
.