thành phố nào nhớ không em
cái nhìn đăm đắm nhá nhem những ngày
mùa xuân đuổi bắt lung lay
mùa hoa bỏ chạy tung bay một mình
để quên một Bất Thình Lình
ngoảnh đi ngoảnh lại thấy tình mọc rêu
có cô gái chẳng ai trêu
khăng khăng tự nhủ: đời nhiều đắng cay
chẳng ai biết chẳng ai hay
sao em chả nghĩ giờ này đã khuya
mùa nào mùa chẳng chia lìa
người ta giải thích này kia quá nhiều
à ơi một giấc ngủ chiều
nằm mơ thấp thoáng cô Kiều lúc xưa
trời quang lại tiếc cơn mưa
tỉnh rồi lại tiếc như vừa mới đây
đời ta có lúc như mây
ở ngay trước mắt nhưng đầy xa xôi
duyên thì cũng có một đôi
mấy ai đợi được đến hồi phận danh
đổ quanh đổ tại cũng đành
tình yêu lơ lửng có anh có mình
mấy mươi năm cũng rập rình
ngày hai ngày một cũng tình cũng tang
đừng quên những lúc vội vàng
chỉ im phăng phắc khẽ khàng liếc nhau
…