những con thuyền mùa sóng lênh đênh
mịt mù nắng mưa, rập rình bão nổi
những con thuyền đầy căng cánh phổi
lúc chập chờn lúc giận dữ buồn tênh
một con thuyền, một buồm, một tay chèo, một balo đầy sách
một cơn bão trần ai, một vài kỉ niệm
thế là đủ, đời không cần quá sạch
bởi chúng ta một thế hệ rock n’ roll
đưa tay cho anh
những ngọt nhạt trong lành, những cầm cập phong phanh, những mùa hoa mong manh dại dột
thế rồi đột ngột
chúng ta lại bắt gặp nhau giữa một mảy cuộc tình
ngày mai em có trở mình
thì cứ buồn anh, buồn em, buồn linh tinh cũng được
chỉ đừng buồn chúng mình thoang thoảng nắng
em ơi ngoài kia nóng rẫy đợi anh về
sợi tơ trời tái tê
ai định neo anh vào bầu trời mãi thế
sao anh chẳng lề mề
trong đôi lần tháng qua ngày lại
em chẳng thể lai rai
vì con thuyền ấy không lênh đênh mùa sóng
mùa nhớ thương chẳng giữ nổi chân người
từ bao giờ bỗng lười dừng lại
bởi chúng ta một thế hệ rock n’ roll
Đọc lại rất nhiều lần câu “bởi chúng ta một thế hệ rock n’ roll”.
LikeLike