Hồi ấy mình mười tám tuổi, bố mẹ mình thì luôn khẳng định là mình mười chín, đúng sai thế nào thì mình kệ, chỉ biết là lúc ấy mình trẻ lắm, rất trẻ.

Trẻ như thế thì tất nhiên là mình yêu đương tít mù, hihi. Việc đỗ đại học không khác nào vé ra tù. Hồi học cấp 2 cấp 3 mình thích hết em này đến em khác, nhưng toàn phải lén lút âm thầm, mà hồi ấy kể cũng khó, tâm tư bản thân lo còn chưa xong, mình ko có đủ tâm trí để bao thầu thêm em gái nào, thế là chả đâu vào đâu, tuổi 17 bẻ gẫy sừng trâu thế là cũng trôi đi nhẹ tênh như biết bao chàng trai khác. Ở chỗ mình sống có cái lệ rất vui, ấy là con cái hễ mà đã vào đại học thì mặc nhiên được cha mẹ công nhận quyền được yêu, vừa hợp tình mà lại vừa hợp lý.  Thế là mỗi năm có hàng triệu thanh niên vốn ngoan hiền bỗng nhiên lao đầu vào yêu đương chí tử chỉ sau một tấm giấy báo điểm, chẳng biết có phải là do tuổi 18 thực sự dữ dội như mọi người vẫn hay nói không nữa.?

Mình có cái mác nhà thành phố, bố mẹ làm không to nhưng mà học kiến trúc, oách xà lách. Trong mắt dân tình thì những thằng như mình đích thị là nghệ sĩ không trượt đi đâu được. Có lần gặp ông chú bạn bố mình, ông chú hỏi han mình học hành trường lớp thế nào, rồi kể chuyện ngày xưa tao đang thích một cô ngoại thương thì có thằng kiến trúc nó nhảy vào phá đám, thế là tao tạch, tiên sư mấy cái thằng dân kiến trúc nó tán gái tài thế cơ chứ. Mình nghe thế sướng lắm, định phá ra cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nhã nhặn, chỉ mỉm mỉm nói à vầng, cũng có gì là giỏi đâu chú.

Nói chơi thế chứ hóa ra là không giỏi thật. Mình toàn tạch, vẽ tranh làm thơ hát hò, gì mình cũng chơi, gặp em nào mình cũng xì ra không thiếu chiêu nào. Mấy thằng bạn mình bảo mình là thằng khốn nạn lợi dụng nghệ thuật cho mục đích đê hèn. Mình cười khảy bảo đ. mẹ không mê gái thì có vẽ đẹp được không? Thế là chúng nó im re hết.

Cả mấy câu chuyện tình yêu của mình cũng im re. Mấy chuyện ấy mình sẽ kể sau. Gian khổ kiên trì mãi cũng thành công, Giang mê tít mình. Nhưng cô này cũng không vừa, cứ cù nhây mãi, mình thi gan theo luôn. Thế là hai đứa cứ song hành bên đời nhau cả một quãng, đến giờ thì mình vẫn nhớ là tầm một năm, nhưng cảm giác thì cứ như cả một quãng đời dài miên man vậy, đến chết cũng không thấy cảm giác ấy nhạt đi tẹo nào. Mèo chuột vờn nhau chán thì cũng phải ngửa bài, nghe thì đơn giản chứ hồi ấy mình thấy như vừa trải qua một cơn bão vậy.

Và Giang yêu mình, mình cũng yêu Giang. Lúc ấy bọn mình chưa vướng bận chuyện đời, chưa biết cuộc sống nó là ra sao, cả thế giới chỉ còn là ánh mắt, giọng nói, và toàn là mùi của nhau, sau này dù có trải qua bao nhiêu mối tình thì cái mùi ngây ngấy dài dại ấy mình vẫn không sao tìm lại được, có lẽ một phần tuổi trẻ của mình đã trôi qua vĩnh viễn như vậy. Nói thế là để kể rằng, tình yêu đẹp ấy của mình, uh, cũng như những chuyện tan hợp hợp tan khác, cũng chỉ là một điều bình thường trên đời này.

Mình và Giang xa nhau.

Mình gọi thằng Thạch đi uống rượu, uống đến chén thứ tư thì mình khóc tu tu như đứa trẻ con. Mình gọi thằng Hiệp đi uống rượu, uống đến chén thứ tư thì mình khóc tu tu như đứa trẻ con. Mình gọi cái Phương đi tâm sự, lời mình nói ra nhẹ như hơi thở, đến mình cũng nghe thấy giọng mình như vọng từ đâu về. Mình gọi cái Minh đi tâm sự, đến đây thì mình chả nói được cái mẹ gì nữa, ôm mặt ngồi thẫn thờ.

Giờ lớn bằng này, nghĩ lại mình thấy ai yêu nhau rồi xa nhau, chắc cũng có nhiều nỗi buồn. Ngày ấy mình trẻ con, hung hăng và cố chấp. Thằng Thạch bảo mình bình tĩnh, nghĩ bằng cái đầu, mình vặc lại đầu cái đầu b. Thằng Hiệp bảo rồi sẽ qua thôi, còn nhiều người trên đời, mình thở dài bảo người tốt nhất thì chỉ có một thôi chứ. Mấy thằng chúng nó bị mình làm phiền suốt một chặp, nhưng chẳng kêu ca, hễ mình gọi là đi, thật không cái tốt nào trong đời nó như cái tốt anh em bạn bè với nhau, sau này mình nhớ những ngày ấy được đối xử tốt, hễ gặp đứa bạn nào ở tình cảnh tương tự, mình cũng cố gắng chia sẻ, dù bọn nó cũng như mình lúc trước, nghĩ bằng cái đầu b.

Mà công nhận thằng Thạch với thằng Hiệp nói đúng, chúng nó kinh nghiệm yêu đương tí tẹo, chả hơn gì mình, thế mà lại nói đúng, tài thật. Mình cứ buồn bã như thế mãi, cứ buồn bã như thế mãi, rồi cũng nguôi.

Mình lại được các em gái mê tít, hihi. Nhưng mình chỉ thấy yêu Hà. Người ta chẳng bao giờ yêu những người giống nhau thì phải, mấy câu yêu đương mình hay thấy trên mạng, công nhận là cũng có phần đúng, dù hơi sến. Hà ở cạnh mình theo một cách khác. Mình thấy nhẹ nhõm và bình thản, không nghĩ ngợi nhiều như trước nữa, chỉ sống và yêu.

Đùng một cái, sáng hôm ấy Giang đến gặp mình, đưa cho mình một lá thư rồi về. Mình không nói gì, cầm, đóng cửa đi vào nhà. Tần ngần một lúc mình cũng mở thư ra đọc, nét chữ quen thuộc đầy ắp trang giấy chưa gì đã làm bao nhiêu kỉ niệm cứ thế ùa về. Lúc trước mình đã tìm mọi cách để 2 đứa lại được ở cạnh nhau, không thành, bây giờ cảm giác lúc ấy lại trỗi dậy, mình đọc đến đâu, mắt hoa lên đến đó.

“…Khi ấy em biết, bọn mình đã có một khoảng thời gian khó khăn. Em đã chủ động chia tay, và anh cũng đã cho em cơ hội để mình vượt qua cùng nhau, em đã từ chối. Nhưng bây giờ…”

Đến đấy thì mình gập thư lại, nước mắt chảy ướt hai má từ lúc nào. Trời đất quay cuồng hệt như cái ngày mình sụp đổ. Lúc ấy mình muốn quay lại lắm, mình muốn lao đến yêu Giang thật chặt, thật chặt. Mình muốn thấy cơn bão đã qua rồi. Trong mắt mình, mọi thứ chợt nhòa đi, chỉ còn lại tiếng nói tròn căng của những ngày xưa cũ hiện lên trong trẻo. Mình nhớ đến cả những ngày đau khổ, chỉ muốn kể ngay cho Giang nghe, và bọn mình sẽ ở bên nhau mãi.

Mình lặng lẽ lấy cái hộp mình cất đồ kỉ niệm của mình với Giang ra, cho lá thư vào, khóa lại. Rồi mình lên sân thượng, nhắm chặt mắt dồn hết sức bình sinh ném chìa khóa đi. Đến giờ cái chìa khóa ấy vẫn còn nằm đâu đó trên nóc nhà hàng xóm, hay đã bị cánh chim trời hiếm hoi nào trên đất này tha đi mất, mình cũng không biết. Hà vẫn ở bên mình, và mình cũng thực tâm ở bên Hà.

Một anh bạn mình bảo, chúa trời cho người ta số phận, không phải để tuân theo, mà là để hiểu rằng bất kì ai xuất hiện trong đời, cũng đều là những người quan trọng cả. Mỗi khi chúng ta đi sai đường, sẽ có biến cố xảy ra, rồi sẽ có người đến bên và đồng hành với ta trên ngả đường ấy. Mình nghe anh nói vậy, bật cười nói vâng đúng rồi anh.

Rồi mình nghĩ, sau này mình mà có con gái, mình sẽ đợi nó lớn lên, rồi mình sẽ bảo nó đọc nốt phần còn lại của lá thư ngày xưa cho mình nghe.

————————————————

Chuyện yêu đương 2

Chuyện yêu đương 3

Chuyện yêu đương 4

Chuyện yêu đương 5

Chuyện yêu đương 6

Chuyện yêu đương 7

Chuyện yêu đương 8

Chuyện yêu đương 9

———-

ChuKim – 2013

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.