Gã hết ngồi lại nằm, rồi lại ngồi, rồi lại nằm. Gã hết xem danh bạ điện thoại, lại đọc tin nhắn cũ, rồi lại mở facebook ra xem có ai online không. Tết này, gã trải qua cú shock cô đơn.
Không phải chuyện không có người tình nào bên cạnh. Gã hai bảy tuổi, từ hồi mười chín hai mươi đã nghe gái nói càng ngày chất ‘gã’ của anh càng nhiều hơn chất ‘chàng trai’ đấy, thế là gã hiểu. Gã đã biết yêu. Gã yêu say đắm, hết cuộc tình này lại tới cuộc tình khác, yêu lần nào gã cũng như yêu lần đầu. Thế mà số gã rồi lại cô đơn. Có lúc, gã tưởng đã tìm được tình yêu của đời mình, gã đã nghĩ về tương lai. Gã chỉ tưởng như thế, hoặc có thể tình yêu của đời gã không được dài như tình yêu của đời người khác. Gã đâm chán, gã sa chân vào con đường lông bông. Gã từ giã cuộc đời làm việc văn phòng, lững thững đi vào đời, một thân một mình, gã tuyên bố gã có điểm giống Văn Cao, tức là gã ‘rất cần tiền, mà cũng vô cùng chán tiền’. Gã vẫn làm công việc của gã, nhưng ít nghĩ đến tiền hơn, gã cho mình cái quyền chọn lựa đầu việc, mặc cho mẹ gã thở vắn than dài kêu ca về sự nghiệp của gã. Phải có cơ quan đoàn thể mới phát triển được, bố gã bảo thế, gã biên dịch trong đầu thành phải đi làm thuê mới tốt.
Gã vui. Cuộc sống của một thằng người tự do không có gì quý bằng còn gì, trường lớp gia đình cứ dạy ra rả suốt ngày, đến lúc gã đâm đầu vào tự do thì lại trố mắt lên nhìn gã. Gã kệ, tự do và vui vẻ.
Nhưng chẳng gái nào yêu tự do của gã, có gái bảo anh rất hay rất thú vị, trông cũng sáng sủa đẹp giai, phải cái anh tự do hơi quá mức. Gã nghệt ra nhìn con bé ấy, rồi nó và gã mỗi người đi một hướng. Gã cũng không thiết tha lắm, mấy thằng bạn gã bảo đmẹ việc gì phải thế, chúng nó thích nghe nói gì, thì cứ nói cho chúng nó nghe, sau thấy không ổn thì chia tay. Gã cười khẩy, bảo tao đéo thích thế, đéo thích nói dối đàn bà, có được không? Gã anh hùng rơm, vừa rơm vừa rởm. Mà gã thích thế.
Thế là gã tự do, gã chính xác là lựa chọn tự do. Mấy thằng bạn giang hồ nửa mùa của gã đều không qua được ải ái tình. Lần lượt dính chưởng, từng thằng một, ra đi không hẹn ngày về. Tết năm nay, thằng thì có người yêu, thằng thì có vợ có con. Khổ, toàn thằng chí cốt. Những thằng lông bông như gã, nhiều lúc không phải cứ nói ngồi với nhau là ngồi được, phải có mấy thằng mất tự do kia làm xúc tác, không sẽ đần ra mỗi ông ôm một cái điện thoại, chán ốm.
Trước Tết, thằng bạn con chí cắn đôi vỗ vai bảo gã:
– Chú phải làm quen dần với việc anh là người đã có gia đình đi.
Gã cười khinh bỉ, đời này điên đảo thế gã còn thích nghi được, huống gì chuyện nhân tình lặt vặt. Và gã shock cú shock cô đơn, lăn lóc như thất tình tuổi dậy thì.
Gã hết ngồi lại nằm, rồi lại ngồi, rồi lại nằm. Gã hết xem danh bạ điện thoại, lại đọc tin nhắn cũ, rồi lại mở facebook ra xem có ai online không. Không có gì làm ngày Tết, gã lại nghĩ tới cuộc sống. Gã giật mình hiểu ra tại sao đàn ông trên đời cứ đổ xô đi lấy vợ. Trước đây gã cứ đổ cho phụ nữ, gã nghĩ tại phụ nữ sồn sồn lên đòi đám cưới như cháy nhà, sợ hết ‘được tuổi’. Chứ không thì sức mấy mà thằng nào ở độ tuổi thanh xuân đỉnh cao sức khỏe cũng lấy vợ làm gì, vơ vào một núi trách nhiệm với luật pháp, chỉ tổ mệt. Giờ thì gã hiểu gã đã sai, gã đã nghĩ oan cho phụ nữ. Tất cả là tại đàn ông, những thằng đàn ông mất bạn.
Gã nghe giang hồ kể chuyện, rằng nhất vợ nhì giời. Gã thấy không phục, với đàn ông, phải là nhất bạn nhì nhà. Giàu nhờ bạn cơ mà. Ngày trước gã tin yêu suy nghĩ ấy lắm, giờ lâm vào cảnh mất bạn, gã mới bần thần hiểu ra. Hóa ra gã vẫn chỉ là nạn nhân của câu nói kinh điển: thanh niên các cậu chưa có gia đình thì không hiểu được đâu.
Không có bạn thì gã chơi với ai? Gã đã từng đinh ninh gã và đám bạn giang hồ nửa mùa sẽ ăn đời ở kiếp với nhau. Hóa ra mấy thằng giang hồ nửa mùa chỉ ăn đời ở kiếp với vợ chúng nó, còn gã thì bị hất tung lên như đóa hoa trong cơn mưa.
Mười rưỡi tối, thằng bạn chí cốt nhắn tin cho gã: con tao ngủ rồi, còn thích đi không? Gã mừng húm, vội trả lời: có, qua đây đi. Thằng bạn tiếp: tao ngồi một lúc thôi đấy, nể lắm tao mới đi đấy, về muộn vợ chửi chết.
Gã làm gì còn lựa chọn nào khác. Thế là thời oanh liệt đã qua thật mất rồi. Hai mươi bảy tuổi, gã trải qua cú shock cô đơn mất bạn.
Không có gì làm, gã lại nghĩ tới chuyện thay đổi cuộc sống. Ai bảo Tết mọi người cứ hỏi chuyện tình ái làm gì..
———-
Khủng hoảng sáng mùng 3: tỉnh dậy đọc đc entry này.
Anh trai mới 27 mà bạn đã lập gia đình hết rồi sao.
Mới 27 thôi mà.
Mới 27 thôi mà.
Ôi Ôi Ôi
Mới có 27t thôi mà……….
LikeLiked by 1 person
Đây là chuyện bịa bạn ạ.
LikeLiked by 1 person
Bịa đoạn anh 27 đúng k ạ.
Hay bịa từ đầu tới cuối
LikeLiked by 1 person
Haha, đừng hỏi quá kĩ như vậy.
LikeLiked by 1 person