(Phần 1)

———-

Gã đần độn nhìn màn hình máy tính. Đọc hết cái này đến cái khác. Phần lớn là những thứ đần độn.

Mỗi ngày, gã cho phép mình có một khoảng thời gian nho nhỏ cho những thứ đần độn. Gã tin vào lý thuyết cân bằng. Gã không phải dạng thiên tài đủ trí lực dành ba phần tư trong mỗi chu kì 24 tiếng đinh đoong để nghiên cứu vạn vật, gã rất hay bỏ công sức ra làm những thứ chả đâu ra đâu, nhưng gã nghĩ gã vẫn cần một chút những thứ đần độn, để cho cân bằng.

Ngày gã còn nhỏ, bố mẹ gã và thầy cô của gã coi tất cả sách vở gã đọc, nếu không phải sách giáo khoa, đều là truyện. Bố gã vẫn thường cau mày bảo gã học thì không lo học, cứ suốt ngày cắm mặt vào đọc truyện đi. Gã nhớ rất chính xác đã nhiều lần nghe bố mẹ gã trò chuyện về tuổi thơ của họ, lúc họ say sưa các tác phẩm văn học Xô Viết và tiền chiến, rồi chê bai bọn trẻ bây giờ ham chơi suốt ngày chỉ đọc mấy cái truyện tranh bụp chạt, hỏng hết. Thế mà khi gã đọc sách, vẫn bị coi là truyện, nhất là trong thời kì học thi thi học. Gã kệ.

Gã rất giỏi mặc kệ. Gã bảo, bí quyết để có được hạnh phúc, là phải biết chọn lấy cái mà mặc kệ. Gã đi với bạn bè, hay làm chúng nó len lén nhìn chung quanh vì gã hay ăn nói như vỗ vào mặt nhau, lời gã nói chỉ dành cho bạn gã, còn đám bạn thì hay lo bị người ngoài nghe được. Gã tức, gã chửi đmẹ việc đéo phải quan tâm, kệ mẹ, mình có chửi người ta đâu mà phải lo, quá đáng đéo gì đâu mà phải lo. Ở nhà, gã mặc kệ mong muốn của đấng sinh thành. Bố mẹ gã trước đây muốn gã sống theo lối cán bộ, không phải ‘cán bộ chuột’, ý là sống nghiêm túc hiền lành, càng giống mọi người càng tốt. Gã khùng lên, cãi nhau một trận ầm ỹ với bố mẹ gã vào ngày mùng một Tết. Độ tuổi mười sáu, gã nghĩ, cha mẹ sinh ra con cái, mong muốn lớn nhất là con cái được sống hạnh phúc. Thế thì gã phải tranh đấu cho hạnh phúc của gã, hạnh phúc theo cách của gã, không phải cách của cha mẹ gã.

Cha mẹ gã bất lực trong việc ép gã phải ngoan. Gã kệ.

Đến Tết, cứ đến Tết, gã lại nhớ chuyện cũ, gã giật mình nhận ra gã chưa từng nghe lời bố. Nếu gã nghe lời bố gã, có lẽ giờ này cuộc sống của gã cũng ấm phết, gã sẽ làm một công việc nào đó, bình dị và có vị trí, theo cách nói của bố gã. Rồi gã sẽ yêu một em được được nào đó, hồi hộp chờ em bảo năm nay em được tuổi, thế là cưới. Rồi tiền lương của gã và vợ gã sẽ không đủ để nuôi con giữa cái thành phố đắt đỏ này, thế là gã chỉ phải lo nuôi mỗi cái mồm gã, con cái sẽ được ông bà nuôi. Y như mấy đứa bạn gã biết.

Nghĩ tới đó gã đã thấy rùng mình. Ngoan như thế gã ngoan không nổi. Tết nhất, gã bị giã liên tục câu hỏi kinh điển: bao giờ thì dẫn người yêu về ra mắt? Gã cười hề hề, rồi gã mặc kệ.

Bọn bạn gã bây giờ, nhiều người chăm chỉ làm ăn, đầu óc lúc nào cũng loay hoay chuyện kiếm thật nhiều tiền, thật nhiều tiền. Mà chả phải chỉ riêng bọn bạn gã, bây giờ hầu như ai cũng thế thì phải. Thỉnh thoảng gã hay đùa:

– Đi làm cách mạng không anh?

– Thôi anh xin mày, anh có vợ con ở nhà, anh chỉ muốn yên ổn làm ăn kiếm tiền thôi.

Gã nghĩ, chắc khái niệm ‘yên ổn’ của gã và bạn gã khác nhau. Bố mẹ gã ở nhà cũng rất thích khái niệm ‘yên ổn’ của bạn gã. Bố mẹ gã hay giục giã gã phải nhanh nhanh ổn định cuộc sống để còn phát triển, mỗi lần Tết đến lại càng bóng gió tợn với gã. Gã nghe bố mẹ gã nói, gã cũng ưu tư lắm. Ổn định để còn phát triển. Ôi giời, công danh sự nghiệp..

Tính gã phóng khoáng, thích nhìn cuộc sống thay đổi. Gã hơi ớn khi nói tới ổn định với bố mẹ gã. Gã nghĩ thật vô lý khi mới hơn hai chục tuổi đầu đã bị bắt phải ổn định. Cái thân gã tung tẩy tự do, tạm đủ sức lực để không phụ thuộc vào ai, dù vẫn sống cùng nhà với bố mẹ gã, lại thường xuyên ở trong trạng thái tếu táo nhăn nhở, hoặc chí ít là gã tỏ ra như thế. Thế mà lại bảo gã ổn định để lo thăng tiến. Gã biên dịch trong đầu, ổn định tức là dậm chân tại chỗ, tức là chả có cái mâu thuẫn mẹ gì trong đầu để giải quyết. Ổn định kiểu ấy tức là đi giật lùi, ít nhất là về mặt trí tuệ.

Thế là gã lại mặc kệ.

Nhưng đám bạn gã, phần lớn lại xuôi lòng theo cái ổn định ấy. Kể cả mấy thằng giang hồ nửa mùa cũng vậy. Gã chán, gã làu bàu chửi đmẹ đồ trí ngủ. Thảo nào trên mạng gã đọc thấy có người cứ hay kêu gọi dân tình hãy thức dậy đi.

Thằng bạn chí cốt trong cuộc café chớp nhoáng đêm Tết hôm qua nói với gã:

– Kì này chắc tao cố mà ổn định cuộc sống, lo cho bọn nhóc thôi.

Gã nghe mà thốt nhiên chả biết nói gì đáp lại. Hóa ra, trước giờ gã không thông cảm được do không phải là bạn chí cốt. Giờ, gã lại phải thay đổi suy nghĩ.

Gã đần độn nhìn màn hình máy tính, nhớ gái đến nao lòng. Trong đầu gã hiện ra ý nghĩ về tương lai, trong đó có gái. Gã thực sự nghĩ. Ai bảo cuộc sống của gã cứ thích đổi thay làm gì..

———-

(Phần 3)

(Phần 4)