———-
Gã nghĩ ngợi trong cơn say. Lúc say, ai cũng đều như sống trong những cơn mơ, thật trong veo, thật trần trụi. Chẳng như khi tỉnh, người đời cứ rình rình tìm cách tự sống dối chính mình. Thế nên gã rất thích nghĩ trong cơn say, ý nghĩ cứ vèo vèo như điện xẹt, khỏi mất thời gian phân tích tới lui, cứ thế xộc thẳng về điều trái tim gã muốn.
Gã say. Như rất nhiều lần say trong đời. Gã thích uống rượu, đám giang hồ nửa mùa bạn gã cũng thích uống rượu. Lúc nhỏ, gã thắc mắc tại sao mấy ông già cứ hay uống cái thức ấy, đã cay lại còn gây mệt, sao không uống mẹ Coca cho nó ngon? Lớn thêm một chút, gã bắt đầu biết buồn, mà nỗi buồn thì mênh mang lắm, cứ chảy qua tâm hồn gã như dòng sông bất tận, thế là gã uống. Chén rượu của tuổi hai mươi trong nước mắt, gã chưa một giây nào quên, lúc ấy tưởng chừng như gã sẽ sống mãi trong nỗi buồn đau về một người vừa bỏ đi khỏi cuộc đời gã. Thế rồi, gã vẫn sống, gã lại vui, con em gái gã cười hì hì bảo: đấy, thế mà đã có lúc chẳng biết bao giờ mới thấy anh cợt nhả trở lại, anh nhỉ.
Bây giờ hai bảy tuổi, gã đã sống thêm được một lần bảy năm trong đời. Gã không biết đã trải qua bao nhiêu trận rượu với bạn gã. Người ta phê phán xứ này uống thùng uống vại, hao tốn không biết bao nhiêu mà kể. Gã hừ mũi. Xứ nhiệt đới không uống bia thì uống gì? Những chuyện buồn vui kể cho nhau nghe, không uống rượu thì uống gì? Thằng bạn chí cốt đăm chiêu nói với gã:
– Ừ đúng, đời này, có quá nhiều lúc không uống thì còn gì là vui đâu.
Nghe nó nói vậy, gã giật mình, chẳng lẽ cả một lứa bọn gã lại khó vui đến thế? Gã nghĩ, ờ, bây giờ ra đời, bọn gã được bao nhiêu phần là thật? Đời bắt bọn gã phải trí trá, trí trá từ cửa nhà trở đi, trí trá và im lặng.
Gã thấy lối lông bông của gã cũng vui, gã thấy thói tự do của gã cũng tuyệt. Rồi gã say, gã cười nói, gã khề khà. Gã buồn, buồn xé ruột. Ô hay, bạn bè gã uống để vui, gã uống lại thấy buồn. Gã vẩn vơ thấy hình ảnh của biết bao người trôi vụt qua trí óc, gã thấy cuộc đời cứ phí hoài làm sao. Gã nghe bạn gã gọi giật: ê, sao trầm ngâm thế kia? Gã lại nhe răng cười. Uống đi, uống đi..
Trận rượu nào, bọn gã cũng lôi chuyện yêu đương của nhau ra nói. Có hôm chửi nhau te tua, rồi lại bá vai bá cổ uống đi uống đi. Nói hết chuyện của nhau, lại tới nói xấu những thằng vắng mặt, đmẹ thằng ấy tính nó dị lắm. Trăm lần như một.
Rồi sẽ có thằng nói chuyện nhân tình thế thái. Lúc này gã bắt đầu nhận ra thằng nào chịu khó đọc, thằng nào để ý quan tâm, và thằng nào chỉ quanh năm đi nghe người khác nói rồi bi bô sáo ngữ như thời sự. Rượu vào, cãi vã tranh luận ầm ỹ, rồi y như một quy luật tất yếu, có thằng giọng sẽ nhỏ dần nhỏ dần, có thằng sẽ đột nhiên im bặt, mặt đăm chiêu. Gã đập bàn:
– Như thế làm sao mà được, phải thay đổi chứ, các ông thấy thế hiểu thế mà chấp nhận ngồi im là sao?? Như cặc!! – gã nhăn như khỉ, nâng chén rượu uống một mình, chả cụng với thằng nào sất.
Thằng bạn chí cốt rót thêm cho gã, nó thở dài:
– Nói cũng khó lắm mày, bây giờ bọn tao còn cuộc sống, còn tập thể còn môi trường, có phải ai cũng tự do như mày đâu. Tao không như thế, làm sao có rượu mà ngồi đây uống với mày thế này.
Gã nghe nó nói câu này, dù rất nhiều lần, vẫn khựng lại. Tần ngần nhìn chén rượu thằng chí cốt mới rót, gã nuốt tiếng thở vào trong. Ừ, thôi, uống đi, uống đi cho vui.
– Năm mới, chúc anh em có nhiều cái mới.
Một thằng giang hồ nửa mùa đứng dậy đưa ly rượu lên, nụ cười chân thành xởi lởi. Ý nó nói mong cho anh em có tình yêu, có gia đình, cho nó ổn định hạnh phúc đi. Nó làm gã lại nghĩ đến gái, say, gã nghĩ cả về gái. Cả hội giang hồ nửa mùa nhất tề đứng dậy. Tiếng ly cụng nhau vui thật. Trong đầu, gã biên dịch câu chúc của thằng giang hồ nửa mùa thành năm mới, lúc nào cũng chờ mong những điều cũ, những điều y hệt như những năm trước đó vẫn mong, thế hóa ra, năm mới chính là sự trở lại của năm cũ. Và người ta cứ cũ hoài như thế, trong ảo tưởng rằng mình đang mới ra, đang lớn lên. Hóa ra là đang trẻ lùi.
Ai bảo người ta uống rượu cho sầu thêm sầu, vui thêm vui, còn gã thì cứ uống rượu để đi tìm sự thật cho chính mình làm gì..
———-