———-
Tỉnh rượu, gã nằm im nhìn trần nhà, rồi gã lại thiếp đi.
Chu kì ấy cứ thế lặp lại phải ba bốn lần, gã mới đưa tay với điện thoại. Ba rưỡi sáng, gã còn gần bốn tiếng cho những trở mình không ngon giấc. Gã mệt nhưng tỉnh, hệt như những lần rượu say trước đây. Không tài nào dỗ giấc, gã bật điện thoại, thở phào may quá lúc sự chân thật ập đến, gã không nhắn tin gọi điện gì cho gái. Thế là vẫn chưa tự tay bóp dái, gã khoan khoái nghĩ và bất giác nhoẻn miệng cười. Nghĩ đến gái, gã cứ hay cười không ý thức như vậy.
Gã yêu gái. Nhưng gã cũng yêu tự do.
Nghĩ về gái, gã thấy lấn cấn cuộc sống tự do. Nghĩ về tự do, gã thấy hiện lên ánh mắt của gái.
Hôm trước, mẹ gã hỏi gã định sắp tới thế nào, gã ngần ngừ không nói. Mẹ gã hỏi gã có muốn đi học tiếp không? Gã nghĩ, rồi nói:
– Nếu học, con muốn học triết.
Mẹ gã nhìn gã trân trối, rồi mẹ gã quay sang xem tivi, chẳng thêm lời nào. Gã đứng lên dọn dẹp mâm bát, trước khi quay đi, gã nói:
– Chuyện ấy con cố tự lo, mẹ đừng phiền.
Gã nói vậy chứ gã thừa biết, mẹ gã phiền lòng vì gã lắm, vì mẹ gã thương gã nhất nhà, đứa con bất trị chẳng bao giờ chịu nghĩ cho mẹ cha. Gã thương mẹ cha. Nhưng gã cũng yêu tự do. Gã không biết đó có phải là ngụy biện không, gã kệ. Giả như gã không phải lòng gái, chắc gã sẽ tiếp tục sống như lời gã thường sến xẩm định nghĩa trong đầu: bảng lảng như khói, phiêu bồng như mây. Thế rồi gái xuất hiện, như cơn gió thổi bạt hết cả khói với mây. Gã nghe tình yêu như sấm nổ bên tai, không tài nào nghe nổi âm thanh nào nữa.
Mọi lần gã toàn gác chân trao cho mấy thằng giang hồ nửa mùa biết bao lời vàng thước ngọc, gã bảo yêu thì cứ yêu, tự do thì cứ tự do, việc đéo gì mà chúng mày như thế? Gã chán, gã thông cảm cho mấy thằng giang hồ nửa mùa, nhưng gã vẫn chán. Bận rộn thì cũng là chuyện thường thôi, mà chúng nó làm gã thất vọng ghê gớm. Gã đặt ra cả tá câu hỏi. Sống mà chỉ biết lo về tiền như thế, sống mà lựa chọn mặc kệ toàn những chuyện ngang trái trong xã hội như thế, sống mà răm rắp theo khuôn thước của người khác như thế, sống mà hạnh phúc không đến từ tự do như thế. Sống mà không biết đến thay đổi như thế. Sống thế thì sống làm gì?
Gã quắc mắt nhìn bạn bè gã. Gã không nhận được lấy một cái nhìn đáp lại. Có bạn mà như thế, thì có làm gì? Gã cay đắng nghĩ, rồi gã nhận ra bạn gã vẫn là bạn gã. Gã không bỏ chúng nó, chúng nó không bỏ gã, chỉ trong lòng gã có điều gì đã mất đi qua mỗi ngày khôn lớn.
Rồi gã gặp gái. Gã yêu, và nghĩ về tương lai.
Chỉ trong một sát na, gã trùng xuống. Gã chợt hiểu, đời này khó, rất khó. Hai mươi bảy tuổi, gã mất một phần của trái tim tự do. Vì gã biết say và biết yêu.
Hết.
“Gã yêu gái. Nhưng gã cũng yêu tự do.
Nghĩ về gái, gã thấy lấn cấn cuộc sống tự do. Nghĩ về tự do, gã thấy hiện lên ánh mắt của gái.”
Anh viết những dòng này như thế moi hết ruột gan của em ra vậy :)
LikeLiked by 1 person
who’s gái :)))
LikeLike
Ái dà.
LikeLike