Hồi nào đến giờ, mấy chữ yêu nhau thật chẳng hề đơn giản.

Khi chưa yêu ai, mình cứ nghĩ rồi điều đó sẽ đến một cách thật tự nhiên và đầy mộng cảm. Thời bây giờ chả biết thế nào, chứ hồi mình còn đi học, thằng con trai nào ở tuổi mười bảy cũng đầy kiêu hãnh trong cuộc chuyện nhố nhăng về sex, các lý thuyết gia ba hoa bốc phét tung trời, rồi khoát tay nói đmẹ tao là tao cứ phải sau ba mươi mới lấy vợ, phải chơi đã chứ, phải tự do. Tự do..

Ông nào cũng tuyên bố chắc nịch, nhưng nếu ông nào cũng làm được ngon ơ như lời hùng biện năm mười bảy tuổi, thì mười năm sau mình đã chẳng rơi vào cảnh tần ngần nhìn điện thoại mỗi dịp cuối tuần, kéo danh bạ tưởng gãy tay mà chẳng tìm nổi thằng giang hồ nào để rủ đi cafe ăn sáng. Không có người yêu, thì có vợ, thế là đám bạn cứ lần lượt nối đuôi nhau trả nợ đời như lời mẹ cha vẫn dạy. Thằng Hiệp béo thỉnh thoảng lại chẹp miệng cảm khái, ôi thế là mất bạn, mất bạn rồi ông ạ..

Thằng Thần Y bạn mình mới có người yêu, nó dẫn đi ra mắt anh em. Anh em khệnh khạng ngồi nói chuyện nhố nhăng cười cợt, thằng Thần Y cầm tay con bồ, mắt híp lại cười đê mê, thỉnh thoảng quay sang tiếp chuyện anh em. Gọi là thỉnh thoảng vì nếu lâu lâu Hiệp béo không quay sang nghiêm mặt ho húng hắng nói ê này, khoan khoan, we are not invisible, ô kê? (tất nhiên nó phát âm như cứt), thì chắc thằng Thần Y vẫn mải mê chìm đắm sờ tay thơm má con bồ. Huhu..

Nhìn chúng nó đi khuất, mình cười bảo đmẹ thằng này nó quên hết mẹ trời đất rồi ông ạ, ăn uống miệng mồm đầy mắm muối mà nó vẫn ịn lên mặt con kia được, nhìn gớm vãi l. Tuấn Sex cười hô hố bảo ôi thế anh đéo biết nó rồi, ăn sụn gà rang muối như này là còn đỡ đấy, hôm nào anh em thiết kế bữa cá chép om dưa xem nó nhồm nhoàm bóng mỡ mà vẫn chụt choẹt cơ, kinh đéo thể tả được, thành món cá chép mỹ phẩm anh ạ.

Mình nghe lời Tuấn Sex, tưởng tượng ra thấy hài đéo chịu, nhớ lúc đi đái vào vô tình nghe thấy thằng Thần Y thủ thỉ vào tai con bồ. Anh yêu em..

Từng này tuổi, ba chữ ấy nặng hơn mình tưởng hồi dậy thì. Nặng hơn nhiều. Xem phim How I met your mother, ngay mấy tập đầu, tay nhân vật chính gặp một em, mới hôn nhau cái mắt đã long lanh I love you, bị đá đít ra khỏi cửa chỉ sau một sát na. Mất thêm bao nhiêu công sức buồn vui ngang trái mới yêu được ẻm, ở cạnh nhau một chặp, rồi lại xa nhau, rồi lại thị phi hờn giận đau buồn hạnh phúc, mất thêm hai chục năm sau mới lại thấy cảnh ở cạnh nhau (thật ra là tám năm trên tivi), nói chung là tốn kém thời gian của bạn xem truyền hình. Thế mà phút cuối, gieo vào lòng người ta rằng bọn mình sắp ở cạnh nhau đây, cuối cùng thì bọn mình cũng sẽ ở cạnh nhau trong quãng đời sắp tới, lại chẳng cần nói ra ba chữ I love you.

Ai chưa xem thì về kiếm xem đi, xem xong rồi giống mình tấm tắc khen bọn Mỹ làm phim hay. Mình thì nhớ chuyện với Phương dạo nọ.

Mình với Phương học cấp ba cùng nhau, lúc đó xưng hô ấy tớ. Như anh em con trai chơi với nhau, xưng hô thường mày tao, anh em, ông tôi, cậu tớ, sắp xếp theo mật độ giảm dần. Nhưng đó là con trai với nhau, bọn con gái rất lợi hại, chúng nó có cái kiểu ấy tớ rất đặc biệt. Ấy tớ với nhau, và ấy tớ với cả đám con trai, làm trái tim đám choai choai mới vừa dậy thì mềm ra như bún. Đặc biệt nhất là lúc mới quen, còn chưa biết tên nhau, có một đứa con gái, mà nó lại còn xinh, nó cất cái chất giọng chắc chắn là ngọt nhất trên đời, gọi ấy ơi, ấy.. thì cầm chắc ông giời con đối diện mặt nghệt ra. Kiếp si tình bảo gì nghe nấy của mình đã bắt đầu như thế đấy.

Hồi ấy nhát chết mẹ, làm gì được táo tợn như bây giờ (hehe), thích con nhà người ta mà có dám nói ra đâu, chọn phương án làm bạn, rồi tiến tới bạn thân, rồi tiến tới người yêu, ba bước như vậy cho an toàn. Chọn như thế nguồn cơn bắt đầu từ một nỗi sợ rất phổ biến, rất nhiều thằng mắc phải: sợ nhỡ nó biết mình thích nó, nhỡ tỏ tình mà nó không thích, thì nó không chơi với mình nữa, thì nó không nói chuyện với mình nữa, thì chắc chết mất. Bây giờ mà mình hiểu được tại sao hồi ấy lại có nỗi sợ như thế trong lòng các anh em, mà lại tồn tại như một thứ bệnh dịch, thì chắc đời mình cũng đã khác lắm rồi, chỉ biết hồi ấy cứ sống trong tâm trạng như thế. Nói như lời thằng Quang Ớt bạn mình, thì tình yêu, chỉ cần nghĩ tới nhau thôi, cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Mình với Phương hay đi chung tuyến xe bus trên đường tới trường. Sáng nào mình cũng dậy căn giờ, đứng ngóng xe tới mà trong lòng thổn thức đéo thể tả, những hôm gặp Phương trên xe, trăm lần như một đều bất giác nhoẻn miệng cười một phát good morning, Phương cũng cười good morning, mình sướng râm ran. Hôm nào không gặp nhau trên xe bus, lòng chuyển từ thổn thức sang phập phồng lo lắng, chả hiểu lo gì, cứ lo thế thôi. Tới lớp lại gặp nhau, mà cả buổi chỉ chực chờ hết giờ để lại lên xe bus đi về cùng nhau. Không có đám con gái ẽo ọt săm soi, không có mấy thằng anh em làm phiền, mình mới thoải mái tự tin nói chuyện với Phương được.

Có hôm mình gây ra tội gì không nhớ nữa, bị dỗi thê thảm luôn. Mặt nó xị ra, mắt không thèm nhìn mình, quay hẳn người ra phía khác. Mình đứng cạnh lúng ba lúng búng nói không ra lời, bến bus cũng không vắng vẻ gì, khịt mũi một hồi thì đành đứng im, định bụng lên xe ngồi xuống mát mẻ rồi có gì lựa lời giải thích. Ai dè xe trờ tới, Phương vẫn đứng im như thế, mình quay ra ngơ ngác, mọi người lục đục xếp hàng đã lên gần hết. Mình gọi Phương ơi, đi thôi kìa. Phương quay ra, ấy đi về trước đi, ấy đi đi, giọng nói tròn căng lanh lảnh, vẫn ngọt nhất trên đời, nhưng mình cảm giác như cả bầu trời đổ ập xuống vai. Bây giờ ngồi kể lại chuyện này, vẫn nhớ mấy từ ấy đi đi vang lên giữa buổi trưa chớm đông đầy gió, haizzz..

Chuyện giận hờn giai gái xì tin, vài hôm rồi cũng êm, mình mãi mới dỗ được cho hết dỗi, bắt đầu hiểu ra bọn con gái dỗi hờn là điều hết sức bình thường, giống như bọn con trai ăn cơm và chửi bậy vậy.

Rồi Phương đi học xa, tình cảm khi đó đang ở mức độ bạn thân, chưa tiến hóa lên được mức cuối cùng. Mình ngẩn ngơ, thì cũng đành chào em, chúc em lên đường mạnh giỏi, chứ biết làm gì hơn. Cũng may thời này không còn như thời bố mẹ mình, hồi xưa một người đi xa, người ở nhà cả năm mới nhận được một vài lá thư. Thời bọn mình đã có thể chat chit với nhau, những lúc rảnh chỉ mong nhìn thấy nick Yahoo sáng vàng rực trên cửa sổ Messenger, nhảy vào hỏi han, nói vài câu vu vơ. Vu vơ mà có lúc cả mấy tiếng mới dứt ra được.

Mình với Phương cứ như thế, rồi chẳng hiểu từ lúc nào, xưng hô từ ấy tớ chuyển thành anh em, mình khoái củ tỉ, hihi. Giờ nghĩ lại có đôi phần tiếc nuối cái sự ấy tớ, cả đời này hẳn sẽ rất khó để mình lại gặp được một điều như thế thêm lần nữa. Mồm đầy râu như bây giờ mà thở ra ấy ấy tớ tớ, kinh chết mẹ.

Xa nhau cả mấy chục giờ bay, thế mà lại thành xúc tác cho tình cảm nảy sinh, điều này mình chẳng bao giờ ngờ tới. Không nói với nhau, nhưng bọn mình thầm hiểu đứa kia cảm thấy thế nào, ôi chao mười tám tuổi..

Rồi Phương về.

Vẫn không nói anh yêu em em yêu anh. Mình và Phương cứ à ơi dung dăng dung dẻ đi bên nhau. Đi chơi về, tối nằm ôm điện thoại nhắn tin chán chê mới ngủ, mình muốn tỏ tình lắm rồi mà vẫn chưa đủ can đảm, vẫn nhát chết, vẫn sợ nhỡ này nhỡ kia. Sầu muộn thối cả ruột.

Đang loay hoay không biết làm thế nào thì Phương đi du lịch với cả nhà, mình có mấy hôm xả hơi không phải gặp nhau đi chơi, nằm nhà nghĩ kế chán thì lại xách xe đi cafe với thằng Tân, nghe nó nói năng huyên thuyên toàn mưu lược đéo ra cái củ khoai gì. Chưa bao giờ mình thấy mình vô dụng như thế, cảm tưởng xem thời sự thấy đánh bom cảm tử còn dễ hơn là tỏ tình, cứ nghĩ tới là miệng mồm đắng ngắt nặng chình chịch.

Tối hôm ấy đang ngồi ôm máy tính đọc linh tinh, thì Phương gọi. Mình mừng húm vội nghe máy, alo alo chẳng thấy trả lời, chỉ có tiếng ồn ào léo nhéo, có tiếng giới thiệu Phương lên hát, mình đần ra không hiểu gì. Rồi có tiếng hát, giọng Phương, mình nhận ra ngay. Tiếng hát từ khoảng cách không biết là bao xa, nhé anh, yêu em mãi luôn nhé anh.. vọng thẳng về lòng mình, tim mình đập ầm ầm, rộn ràng và say mê.

Mãi cho tới sau này, khi đã trải qua những chuyện giông bão như mọi chuyện yêu đương khác, bọn mình đã nói cho nhau nghe anh yêu em em yêu anh hàng ngàn hàng vạn lần, và cho tới cả sau khi đã xa nhau, đã trở lại là những người không bao giờ gắn bó như da thịt, tiếng hát ấy vẫn vang vọng mỗi khi mình nhắm mắt lại, nhớ em quá nhiều..

Vài năm sau khi mình và Phương xa nhau, mình đã hết còn nhát như thưở là chú bé với ánh mắt ngây thơ, đã biết tán gái văng mạng, đã biết kéo con nhà người ta lại mà đè ra hôn như trời như đất. Mình gặp Thanh.

Bạn bè giới thiệu rồi quen nhau, chắc do ngửi được mùi tình ái, thế là bập vào nhau. Gọi là bập vậy thôi, chứ cũng nhẹ nhàng trong trẻo, rất lâu rồi mình mới lại có cảm giác hồi hộp nghĩ xem nên bắt đầu nhắn tin thế nào. Câu chuyện tình ái nào cũng thú nhất là lúc còn cò cưa vờn nhau như mèo với chuột, bọn mình hẹn hò hò hẹn, lớn tồng ngồng mà ngượng ngùng không khác gì lần đầu đi chơi với người khác giới. Nhưng mình đã nói rồi, bây giờ mình bố láo mất dạy lắm rồi, mình đã có thể lim dim kể cho anh Nam, vị ngọt đôi môi khi có tình cảm chân thành nó khác thật đấy, anh ạ. Ông anh mình cười cười hỏi đmẹ thế đã thấy yêu chưa, thấy được rồi thì chốt đi thôi.

Nghe ông ấy nói vậy, mình phì cười bảo ôi không anh ơi, từ từ đã, vẫn đang tìm hiểu, tìm đã rồi mới hiểu được. Hôm sau mình đưa Thanh về, mưa ngập trong ngõ nhỏ, mình đứng bần thần, Thanh đứng bần thần. Nói gì với nhau trong tiếng độp độp trên mái tôn thành phố, mình không nhớ nữa, chỉ biết lúc mở mắt ra, ôm nhau vào lòng mặc kệ mưa ướt. Mình về kể cho anh Nam, bảo anh ơi, em tìm thế là hiểu rồi. Anh Nam trợn mắt, ôi thằng này mày nhanh đéo chịu, mới từ hôm qua mà đã hiểu xong rồi cơ à? Hehe..

Thoáng cái mà thêm mấy năm nữa trôi qua, Thanh thực sự ở cạnh bên mình. Đã có những lúc, mình nghĩ tới việc gắn bó thịt da với Thanh. Bạn bè mình, người thì bảo thấy được thì chốt đi (lại chốt?), điều tuyệt vời nhất chỉ đến một lần thôi, đéo đến nhiều lần đâu, người thì bảo từ từ, đừng có vội, chơi cho chán đi đã kẻo sau lại hối hận.

Mình chẳng biết mình sẽ làm gì, lần đầu tiên trong đời, mình không biết mình muốn làm gì với một cô gái, Thật ra, trong thâm tâm, mình biết mình vẫn lưu luyến tự do, nhưng ở xứ này, người ta ác mồm ác miệng, ác cả trong cử chỉ, người ta cứ ép nhau phải sống theo khuôn mẫu. Đạp bỏ khuôn mẫu, đâu có dễ như lời nói..

Phương về. Mình gặp Phương, trò truyện với nhau trong thinh lặng.

Mình kìm lại, bỏ về trong khi tâm trí đầy những hình ảnh với Phương, thấy cuộc đời chao đảo, hệt như lời giận dỗi ấy đi đi năm nào. Mình lao tới với Thanh, nói chúng mình chẳng thể ở cạnh nhau được nữa đâu, em ạ..

Kéo dài mệt mỏi mất một thời gian, điều cuối cùng mình còn nhớ là hai hàng nước mắt Thanh, cùng câu hỏi thế là em mất anh thật rồi à..

Cả một quãng đời, mình tự tay bỏ lại phía sau, mà thật ra, tất cả các quãng đời, mình đều đã bỏ lại phía sau. Phương, và Thanh, hay là bất kì ai, mình đã đều bỏ lại.

Những lời nói chân thật, lắm khi, giết chết những lời nói yêu đương..

————————————————

Chuyện yêu đương 1

Chuyện yêu đương 2

Chuyện yêu đương 3

Chuyện yêu đương 4

Chuyện yêu đương 5

Chuyện yêu đương 7

Chuyện yêu đương 8

Chuyện yêu đương 9

———-

ChuKim – 2015

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.