bao giờ mà nước chẳng chảy xuôi

chỉ có buồn đau là muôn đời chảy ngược

đôi vai gầy nhu nhược

chỉ biết run lên trước giọt nước mắt xót xa

 

bao giờ mà chẳng mắng đàn bà

rồi lại hùng hồn vung tay bình đẳng giới

ánh mắt em thơ bé nhỏ

sao nỡ gieo cho em chuyện ái ố trên đời

 

bao giờ

lại nói bao giờ

để cho năm tháng thẫn thờ

trôi qua

đọng lại giữa những niềm thiết tha

là một tiếng thở dài

mang trong mình cả tình yêu và buồn hận