Hôm nay, các bạn sẽ theo dõi một câu chuyện tưởng tượng. Trong câu chuyện này, người viết kể dưới góc nhìn của ngôi thứ nhất, tức nhân vật ‘tôi’. Nội dung của câu chuyện được xây dựng dựa trên sự tưởng tượng về một thế giới nơi đã xảy ra những điều không thể tưởng tượng nổi. Các hoạt động, sự kiện, thời gian, địa điểm, hệ thống nhân vật trong câu chuyện này đều là sản phẩm của sự tưởng tượng, mọi sự trùng hợp đều là vô tình, không có ý ám chỉ. Lựa chọn tin vào nó hay không, biểu đạt cảm xúc ra sao, hoàn toàn là quyền của người đọc.

Sự tưởng tượng cũng giống như bất kì điều gì, đều có một điểm chung, đó là chẳng bao giờ có thể biết được, bao giờ thì nó sẽ ập đến với chúng ta giữa muôn nẻo cuộc sống này. Nếu bạn hiểu điều đó, sau đây câu chuyện xin được phép bắt đầu.

Sáng Chủ nhật, ngủ dậy, tôi làm công việc vệ sinh cá nhân và ăn sáng, như bao nhiêu người khác trên đời. Tôi nhìn ra cửa sổ, cảm thấy hôm nay thật là một ngày cuối tuần đẹp trời, tôi quyết định sẽ đi chơi. Tôi thay quần áo, và lên đường.

Giống như không biết bao nhiêu người ở đất HN. này, đi chơi, nghĩa là tôi sẽ đi lên phố, tức là khu vực bờ hồ HK., nhà hát L., những nơi nhộn nhịp tấp nập và tập trung nhiều địa điểm hấp dẫn nhất thành phố này.

Nhưng hôm nay hơi khác, khi tôi đi bộ qua phố Tr.T., hướng về phía nhà hát L. tôi thấy có rất nhiều công an đứng khắp các đầu phố, các xe tải loại công an phường vẫn dùng hàng ngày để thu bắt hàng rong và đồ đạc làm ăn kinh doanh của người dân đang đỗ đầy đường. Thi thoảng, một vài người đang đi bình thường như tôi thì bị một nhóm vài người to béo lực lưỡng, tay đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’ lao tới bao vây, xô đẩy, vít cổ lôi đi. Họ bị những người đeo băng đỏ này lôi ném vào thùng xe công an phường với sự hỗ trợ của những người mặc áo dân phòng và công an. Tôi thấy lạ lắm, hàng ngày làm gì có ai đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’ ở đây.

Tò mò muốn biết chuyện đang xảy ra, tôi tò mò đi tiếp. Phía trước mặt tiền nhà hát lớn, xe công an phường đang phát loa kêu gọi bà con không gây ồn ào mất trật tự. Tôi để ý thấy phần lớn mọi người như tôi, tất cả đang im lặng quan sát, nhưng có một đám người rất ồn ào, họ chạy qua chạy lại, họ quát tháo hò hét, họ gây gổ đánh người, họ rất hung hăng, nét mặt ai cũng bặm trợn, nom không được tử tế cho lắm. Họ chính là những người đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’, một vài người không đeo băng, nhưng họ đi cùng nhau, nói chuyện với nhau, chỉ cho nhau đánh người này, đuổi người kia, bắt người nọ, nên tôi đoán là họ cùng hội.

Lạ là ở chỗ mặc dù có rất nhiều công an đứng ở khu vực đó và xe phường kêu ra rả đề nghị bà con không gây mất trật tự công cộng, nhưng những người đang thực sự gây ra mất trật tự công cộng thì lại không sao. Họ cứ tiếp tục như thể họ muốn làm gì thì làm.

Mọi người thấy họ làm căng, bèn đi tản ra, ai ngu gì đứng đó cho họ tới gây chuyện, công an đâu có can thiệp đâu.

Nhưng vẫn chưa hết, hội đeo băng đỏ thấy mọi người tản ra bèn đuổi theo. Một chiếc xe buýt trờ tới, đỗ bên vỉa hè. Tôi rất ngạc nhiên vì hàng ngày tôi hay di chuyển ở khu vực này nhưng chưa bao giờ thấy xe buýt dừng lại, nhìn quanh cũng không thấy biển báo điểm dừng đỗ của xe buýt.

Tới đây thì lại có thêm sự lạ, những người đeo băng đỏ tiếp tục gây sự, xô đẩy, đánh đập, bắt bớ những người đang đi bộ, sau đó họ đẩy người bị hại lên xe buýt. Một vài người đứng ở giữa trung tâm hội đeo băng đỏ, mắt mũi trợn trừng, tay chỉ lia lịa như bắn súng, quát bắt thằng kia, bắt thằng kia, thằng kia nữa, tất cả những đứa nào quay phim chụp ảnh bắt tất, bắt lấy nó, nhanh lên.

Tôi lúc ấy mải quan sát, không quay phim chụp ảnh gì, bỗng nhiên thấy một chị phụ nữ bị mấy người đeo băng đỏ đẩy ngã dúi dụi, rồi họ bu lại, tiếng chị kêu đau thất thanh. Phản ứng tự nhiên của một người bình thường, tôi buột mồm hét, không được đánh người, sao lại đánh người ta như thế. Đúng lúc đấy, từ phía sau, một bàn tay đẩy tôi về phía trước, tôi quay lại xem ai mà lại đẩy tôi, thì thấy một người đeo băng đỏ trừng trừng bảo ‘ĐI’.

Thấy họ hung dữ quá, mà băng nhóm lại đông đảo, xung quanh mọi người đang bị họ hành hung, tôi nghĩ không nên chống cự là hơn, họ đánh cho thì trước mắt là thiệt mình, thế là tôi đi theo lời họ, tôi đã đi rồi thế mà vẫn có hai thanh niên đứng hai bên đẩy đẩy tôi.

Tôi lên tới xe buýt, thấy trên xe đang rất đông, hết ghế tôi phải đứng. Có rất đông người đeo băng đỏ đứng dọc từ đầu tới cuối xe, họ đang mắt mũi trợn trừng, miệng mồm phồng mang trợn mở, phải đứng cạnh họ tôi không thấy thích tí nào nhưng hết ghế nên tôi đành chịu. Nhiều người khác chắc cũng bị tóm lên xe như tôi, đang kêu tại sao lại bắt chúng tôi, chúng tôi làm gì mà bắt chúng tôi. Mấy người đeo băng đỏ mặt mũi đỏ gay như con tôm luộc, quát ‘TRẬT TỰ, KHÔNG ĐƯỢC NÓI, NGỒI XUỐNG, IM MỒM, KHÔNG ĐƯỢC DÙNG ĐIỆN THOẠI’. Nội dung vỏn vẹn trong vài câu ấy, họ cứ nói đi nói lại, có lúc còn xông tới xô đẩy, giằng điện thoại, may mà mọi người kiên quyết bảo vệ tài sản cá nhân nên không bị giật mất. Một bác lớn tuổi bảo sao các anh phải bạo lực như thế, đẩy tôi ngã đập lưng vào ghế, nhỡ tôi bị làm sao thì sao? Người đeo băng đỏ quay lại, trợn mắt lên, quát ‘TRẬT TỰ’. Tôi thấy láo quá, bảo này không được vô lễ với người lớn tuổi, các anh là lực lượng nào thế hả. Người đeo băng đỏ ấy quay lại, lại quát ‘TRẬT TỰ’.  Tôi thấy chán quá, chả nói nữa, tôi chỉ đứng và nhìn họ. Tôi cứ nhìn thẳng vào mắt họ như thế, họ chẳng nhìn tôi nữa.

Xe buýt cứ đi, tôi đã từng đi xe buýt, cũng đã nhìn thấy xe buýt đi trên đường nhiều lần, nên tôi biết xe như thế này người ở ngoài nhìn vào sẽ cho rằng xe này đầy rồi, sẽ bỏ bến luôn chứ không dừng.

Một lúc sau, xe đi chậm lại, rẽ vào trụ sở công an quận LB., họ bảo chúng tôi xuống, rồi đưa vào một phòng họp rộng rãi. Những người đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’ tiếp tục sừng sộ, họ bắt chúng tôi ngồi xuống, để điện thoại lên bàn, cấm dùng điện thoại. Chúng tôi hỏi sao lại đưa chúng tôi về đây, ai cho anh quyền bắt chúng tôi, chúng tôi làm gì mà bắt chúng tôi. Họ gào lên ‘NGỒI XUỐNG, CHÚNG TÔI ĐANG THỰC HIỆN NHIỆM VỤ, CHỐNG ĐỐI ĐỪNG CÓ TRÁCH, ĐỂ YÊN CHÚNG TÔI LÀM VIỆC’. Tôi cũng không hiểu việc của họ thì họ làm, liên quan gì tới tôi mà bắt tôi ngồi im, nhưng trông họ dáng vẻ côn đồ quá, tôi ngồi xuống.

Một lúc sau thì rất nhiều công an đi vào, đám người đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’ đi ra ngoài, sau đó đám người này không quay lại nữa. Chúng tôi tranh cãi với các anh công an, họ cứ lặp đi lặp lại nội dung là bảo chúng tôi kiên nhẫn chờ tí thôi, họ đang làm việc.

Lại thêm một lúc nữa, họ mời từng người ra làm việc riêng ở phòng khác. Nhiều người từ chối làm việc vì chả có việc gì để mà làm cả, giữ chúng tôi như thế này chả có giấy tờ lệnh bắt gì cả, thế là sai luật, chúng tôi là người lương thiện có gì mà làm việc. Tôi đồng tình với ý đấy, nhưng thấy anh mặc áo phông quần bò trẻ trẻ mời tôi bằng giọng lịch sự, trông cũng sáng sủa nên tôi gật.

Sang phòng bên, anh này rót nước mời tôi, tôi cảm ơn và làm ngụm, nước mát tôi hài lòng. Sau đây là cuộc hội thoại. Anh này bảo:

– Bây giờ tôi làm việc với anh.

– Hả, làm việc gì, tôi thì có việc gì mà làm với anh, mà anh là ai đấy?

– Anh có biết anh đang ở đâu không?

– Đây là trụ sở công an quận LB.

– Đấy, tất cả những người làm việc ở đây đều là công an – anh ý cười ngạo nghễ nhìn tôi.

– Tôi không biết, tôi có vào đồn công an bao giờ đâu, anh bốc phét tôi thì sao, anh muốn nói chuyện gì thì mặc cảnh phục vào, nếu anh đúng là công an, nhớ có bảng tên đầy đủ nhé, thẻ ngành nữa.

Rồi tôi ngồi im, anh ý nói gì sau đấy tôi không nhớ nữa, sau vài phút thì anh ý đi ra ngoài và khi quay lại thì mặc quần áo công an. Anh ý giới thiệu tên là Lê ĐA., thiếu úy phòng cảnh sát hình sự. Tôi gật đầu chào anh ý bằng tên. Anh ĐA. nói:

– Bây giờ chúng ta làm việc nhé, tôi hỏi anh một vài câu hỏi nhé.

– Tôi không có chuyện gì phải làm việc với anh cả, tôi nói chuyện với anh thôi. Các anh là công an mà bắt giữ tôi thế này là trái pháp luật, tôi chả làm gì vi phạm pháp luật cả.

– Công an có bắt anh đâu. Ai đưa anh về đây?

– Tôi bị những người đeo băng đỏ có chữ ‘BẢO VỆ’ bắt về đây.

– Đấy, họ là bảo vệ ở khu vực bờ hồ thôi.

– Lúc họ đưa chúng tôi về đây, họ quát tháo bảo là họ đang làm nhiệm vụ. Họ làm nhiệm vụ trong đồn công an thì họ là công an, chính anh vừa bảo thế còn gì.

Anh ĐA. im lặng mất một lúc. Anh ĐA. hỏi tên tôi, tôi cho anh ý biết tên. Rồi anh ý hỏi:

– Sáng nay anh ngủ dậy lúc mấy giờ?

– Tôi không biết.

– Ngủ dậy lúc mấy giờ mà không biết?

– Tôi không biết, không ngủ nữa thì dậy thôi.

– Anh ra khỏi nhà lúc mấy giờ?

– Tôi không biết.

– Anh lên khu vực nhà hát L. làm gì?

– Tôi đi chơi.

– Anh chơi gì?

– Tôi đi chơi phố, có gì chơi nấy, bình thường anh và người thân anh đi chơi phố thế nào thì anh biết.

– Lúc anh đến khu vực ấy là khoảng mấy giờ?

– Tôi không biết.

– Anh áng chừng đi, khoảng khoảng thôi cũng được.

– Tôi không biết áng, với tôi thời gian là phải đúng từng phút từng giây.

– Anh không áng được à?

– Tôi không.

– Anh không có đồng hồ à?

– Tôi không.

– Nhưng anh có điện thoại mà.

– Lúc ấy tôi không nhìn điện thoại.

– Tôi sẽ ghi là anh không nhớ mấy giờ nhé.

– Không, tôi phải biết rồi tôi quên thì mới là tôi không nhớ, đây là tôi không biết.

– Thôi được rồi, thế lúc ấy anh thấy gì?

– Tôi thấy đông người.

– Họ làm gì?

– Những người đeo băng đỏ hành hung, quát tháo, bắt bớ người đi bộ, trong đó có tôi.

– Sao anh thấy đám đông anh lại dừng lại?

– Tôi tò mò, với lại tôi đi, tôi thích thì tôi dừng, không có luật nào cấm.

– Anh có thấy họ làm gì cụ thể không?

– Tôi không biết, chưa kịp thì những người đeo băng đỏ đã xô đẩy bắt tôi lên xe buýt.

– Lúc ấy anh có nghe thấy những người xung quanh nói gì không?

– Tôi nghe tiếng những người đeo băng đỏ quát tháo chửi bới.

– Thế sáng nay anh đi với ai?

– Tôi đi một mình.

– Anh đi bằng gì?

– Tôi đi bộ.

– Anh đi bộ á? – anh ĐA. có vẻ rất ngạc nhiên.

– Vâng.

– Anh mang theo gì?

– Kính cận, điện thoại, ví, chìa khóa nhà.

– Còn gì nữa không?

– Quần áo giày dép.

– Được rồi, thế bây giờ tôi hỏi sang phần lý lịch nhé, bố mẹ anh tên gì?

– Tôi không trả lời câu hỏi này.

– Tại sao anh lại không trả lời?

– Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời.

– Con người có nguồn gốc mà, chúng tôi cần xác minh nguồn gốc của anh để xác minh xem có đúng là anh vô tội không?

– Xác minh là việc của các anh, tôi không có nghĩa vụ trả lời những câu hỏi này, anh hỏi tiếp thì là việc của anh, tôi không trả lời.

– Thế tôi ghi là anh không thích trả lời nhé.

– Anh ghi thế nào là việc của anh.

Anh ĐA. cặm cụi một lúc, rồi ngước lên hỏi:

– Sáng nay anh ra khỏi nhà lúc mấy giờ?

– Câu này tôi trả lời rồi, tôi không nhắc lại.

– Thì tôi muốn xác minh cho chắc, nhỡ tôi viết nhầm thì sao.

– Thì anh tự viết lại cho đúng.

– Anh bắt tôi viết lại à?

– Lỗi của anh, anh không viết lại chẳng lẽ tôi viết lại.

Anh ĐA. lại cặm cụi. Lúc sau ngước lên, bảo:

– Anh đọc lại xem nội dung đúng chưa.

– Đúng rồi anh ạ – tôi trả lời sau khi đọc xong.

– Anh ký vào đây giúp tôi.

– Tôi không ký.

– Ơ, sao anh lại không ký?

– Tôi không có nghĩa vụ phải ký, đây là tờ lời khai, tôi có gì mà phải khai với các anh đâu.

– À, không phải cứ lúc nào bị bắt cũng là khai, nhiều khi người ta có việc muốn trình báo thì người ta khai, ví dụ như mất xe máy chẳng hạn.

– Tôi không có nhu cầu đấy.

– Chúng tôi cần anh ký để làm rõ sự việc.

– Sự việc gì vậy?

– Sự việc sáng nay.

– Thế thì anh hỏi mấy người đeo băng đỏ, tôi có biết gì đâu mà hỏi tôi. Với lại giữ tôi thế này giấy tờ biên bản về việc giữ người có dấu má chữ kí của bên các anh đâu?

Anh ĐA. không nói gì mất một lúc, rồi thở dài bảo:

– Thôi được rồi, tôi sẽ ghi là anh không kí. Rồi tôi sẽ lập một cái biên bản ghi rõ là anh không kí.

– Tôi cũng không kí vào cái biên bản ấy luôn, tất nhiên rồi. Từ đầu tôi nói rồi mà, chúng ta nói chuyện thôi, chứ tôi có việc gì mà làm với các anh đâu.

Sau đó anh ĐA. bảo đi gọi người làm chứng cho biên bản, đi một lúc lâu rồi quay trở lại, không có ai đi cùng. Anh ý nói:

– Anh kí đi cho xong việc sớm, nội dung có gì đâu, toàn là lời anh nói, anh kí xong việc sớm chúng tôi xác minh anh đúng là vô tội thì mời anh về sớm, đỡ mất thời gian.

– Tôi có nhiều thời gian lắm anh ạ. Còn lại thì tôi không nhắc lại nữa.

Sau đó anh ĐA. và tôi chuyển sang nói chuyện linh tinh, đại khái về cuộc sống, hỏi han về các sở thích của nhau, đúng kiểu các thanh niên nói chuyện xã giao vớ vẩn. Tôi cũng không hỏi anh ĐA. về chuyện lập biên bản có người làm chứng nữa, vì đấy không phải việc của tôi.

Cứ lan man lâu la như thế, rồi anh ĐA. mời tôi về phòng ban đầu. Mọi người cũng vừa làm việc xong như tôi. Cùng kể chuyện cho nhau nghe rất thân mật, nói chung mọi người đều như tôi, chả làm gì nhưng bị đưa về đây. Có anh còn bảo, các chú cho tên là còn hiền, anh kệ, anh không cho tên đấy, đấy không phải là hỏi cung, làm gì có vụ án nào, văn bản đâu, còn nếu quy cho anh là tội phạm thì anh đòi gặp luật sư. Anh thuộc luật lắm, làm gì cũng nên có kiến thức là hơn.

Sau đó các anh công an mua cơm trưa và nước cho chúng tôi. Cơm rất chán và không có tâm trạng thoải mái lắm nên tôi ăn ít. Hỏi thì các anh công an bảo cứ từ từ nghỉ ngơi đi, các anh ấy đang làm việc. Tôi bảo tôi không có nhu cầu nghỉ ngơi trong đồn công an, mọi người hưởng ứng theo tôi. Các anh ấy im lặng.

Có thời gian ngồi với nhau mới thấy mọi người toàn là người dễ mến, lịch sự. Tội nhất là có một bé gái độ tám tuổi, đi cùng người lớn chơi phố, thế nào bị đám người đeo băng đỏ, mà bây giờ tôi hiểu là công an, kéo lên xe, bé bị xô kéo bầm tím hết cả cánh tay. Mọi người tức lắm, ai lại làm thế với trẻ con bao giờ.

Đến chiều, tôi cảm thấy cũng lâu, vì chúng tôi trò chuyện được nhiều chủ đề lắm, trao đổi bao nhiêu kiến thức bổ ích về đủ các lĩnh vực. Có một anh công an bước vào, bảo tôi là đại diện công an quận HQ., hôm nay giữ các anh chị vì các anh chị tụ tập trái phép làm mất trật tự công cộng, chúng tôi nhắc nhở cảnh cáo, bây giờ các anh chị có thể ra về.

Nói đến đây thì chúng tôi quát, bảo này anh nói thế là không được, chúng tôi không làm gì sai cả, các anh bắt giữ trái phép, văn bản bắt giữ đâu, các anh làm sai mà đòi nhắc nhở cảnh cáo chúng tôi à. Nói cho mà biết, chúng tôi không phải là muốn bắt đi thì bắt đi, bảo ra về là ra về, bây giờ chúng tôi cứ ở đây, có văn bản thả người chúng tôi mới về.

Anh công an xưng là đại diện quận HQ. im lặng đi mất. Còn chúng tôi lại tiếp tục nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một lúc lâu sau, một anh công an khác vào nhẹ nhàng năn nỉ, mời chúng tôi về. Tới lúc này thì chúng tôi cũng đã chán chán, thôi được rồi thông cảm cho người ta tí cũng được, chúng ta về thôi mọi người.

Sau một ngày, chúng tôi từ những người xa lạ, trở thành những người bạn của nhau. Mặc dù nguyên nhân trở thành bạn thì thật là khó hiểu.

Câu chuyện tưởng tượng của người viết tới đây là kết thúc. Toàn bộ nội dung này, thật là những điều không thể tưởng tượng nổi ở một thế giới trong bối cảnh hiện đại ngày nay. Cảm hứng được lấy từ những hình ảnh tưởng tượng lệch lạc và kì quặc của người viết. Nhân vật ‘tôi’ trong câu chuyện tưởng tượng này, không phải để nói về cá nhân người viết, mà rất có thể, cũng sẽ là bất kì một người đọc nào, hoặc bất kì một người chưa đọc câu chuyện tưởng tượng này của người viết.

Bời vì người viết đã nói rồi, sự tưởng tượng cũng giống như bất kì điều gì, đều có một điểm chung, đó là chẳng bao giờ có thể biết được, bao giờ thì nó sẽ ập đến với chúng ta giữa muôn nẻo cuộc sống này.

———-

ChuKim – 2016

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.