Một hôm, đang dở việc thì KimTan đứng dậy thu dọn đồ đạc đi về trong ánh mắt sững sờ của các bạn đồng nghiệp. Họ kêu lên, mít tơ CuToNhuPhich ơi, anh đi đâu đấy? KimTan trả lời, tôi về đi tập đây, các bạn ở lại làm việc vui vẻ nhé. Các bạn đồng nghiệp lại hỏi, mít tơ CuToNhuPhich, anh đã làm xong việc chưa mà về, chúng ta đang rất bận mà. KimTan cười ấm áp nhìn các bạn đồng nghiệp, tôi còn bận hơn các bạn mà tôi chưa kêu đây này, các bạn bận việc còn tôi thì vừa bận việc lại vừa bận tập. Các bạn đồng nghiệp hỏi, mít tơ CuToNhuPhich, anh tập suông để đi tán gái à? KimTan lắc đầu buồn bã, các bạn ơi, hãy tập bằng cả trái tim, rồi sẽ đến ngày gái nó tự tán mình.

———-

– Dạo này chú tập khỏe phết nhỉ.

– Em đến đây không phải để tập, em đến đây là để biểu diễn.

———-

– Phòng tập của chú nhiều hót girl không?

– Em đến đấy để biểu diễn nên không quan tâm đến các em gái cho lắm, mặc dù có thể họ biết em đấy.

– Thằng này bản lĩnh ghê.

– Thông cảm, em mắc bệnh ngôi sao hay tỏ ra sang chảnh quen mất rồi.

– Phải giúp đỡ các em mới, còn bỡ ngỡ chứ.

– Đấy là việc của mấy thanh niên lắm mồm thôi, mình ở đẳng cao hơn, hãy để các em lặng lẽ nhìn trộm rồi thỉnh thoảng mình nhìn lại làm các em phải né tránh ánh mắt mạnh mẽ của mình anh ạ.

———-

– Tập thế kia thì tập làm lồn gì nhỉ?

———-

– Bao giờ mình mới được như KimTan?

– Cứ nghĩ là không bao giờ đi cho thanh thản.

———-

– Nhìn kìa!!

– Nhìn cái lồn gì, tập trung vào.

———-

– Anh ơi, em trông anh cứ như nghệ sĩ ấy nhỉ.

– Anh chính là nghệ sĩ đây.

– Thế ạ, anh nghệ sĩ mảng nào hả anh?

– Anh chả tham gia mảng nào cả.

– Ơ.. là sao ạ?

– Tập lười như chú thì hiểu làm sao được giới nghệ sĩ bọn anh.

———-

– Anh ơi nhưng mà em không muốn vai với tay bị to, cả đùi nữa. Em muốn bụng bé lại với mông to ra ý.

– Tập tùy thích đi em, cứ thoải mái sáng tạo, không cần theo khuôn mẫu nào cả.

———-

– Anh nghĩ em nên từ bỏ bộ môn tập tạ này đi, đéo có tương lai đâu.

———-

– Ông em dạo này ít đi tập nhỉ.

– Đâu ạ, em vẫn xuất hiện đều mà, ngày nào em chả tập.

– Sao anh đéo nhìn thấy mày nhỉ, chắc tại mày bé quá đấy.

———-

– Alo, đang đâu?

– Phòng tập.

– Tao cũng phòng tập bên tao, vừa xong, bia không?

– Nhưng tao vừa ra.

– Bia không?

– Không, tao không thể hư như vậy được.

———-

– Cái cơ thể của mình nó phục vụ mình cần mẫn cả cuộc đời, vậy mà mình không rèn luyện nó, không chăm sóc cho nó, thế thì mình có lỗi với nó quá.

– Vâng, anh nói đúng quá. Anh em mình nâng cốc cái anh nhỉ.

———-

– Công nhận mày tập hiệu quả thật đấy, khác hẳn.

– Đừng khen nữa, tao chán lắm rồi.

———-

– Người anh cứng thế, chắc tập tành chăm lắm nhỉ?

– Đâu, anh chả tập gì cả, đẻ ra đã có sáu múi rồi. Cơ bắp đối với anh nó là hiện tượng bẩm sinh.

———-

– Mày tập đến mức độ nào rồi?

– Nhìn cái, gái thích.

———-

– Sao mấy em kia tập mãi không thấy khác gì nhỉ?

– Vì họ tập giống như thợ đọc bản vẽ vậy, đéo hiểu nhưng đéo hỏi.

———-

– Đến phòng gym, mười người con trai, sẽ có sáu người tập thành công. Còn mười người con gái, sẽ có.. nửa người tập thành công.

———-

– Điều dị thường nhất mà anh từng chứng kiến người ta trao đổi với nhau ở phòng tập là gì?

– Thuốc giảm cân, massage đánh tan mỡ, kem nở vếu =)))))

———-

– Em tập vừa sức thôi anh ạ.

– Vừa sức của em nhất chính là ngủ đấy em.

———-

– Việc luyện tập của anh chỉ có một mục đích là để làm đẹp, khoẻ chỉ là tình cờ mà có thôi chứ thật ra không quan trọng lắm.

———-

(lâu lâu sẽ li thêm thắt)