Andy Weir (1972-) là một kĩ sư phần mềm người Mỹ trước khi thành công của tiểu thuyết đầu tay, Người về từ sao Hoả (The Martian – 2011), giúp ông thực hiện được mơ ước viết lách toàn thời gian.

1*fglvjrnp5xutohhtbxz28q

‘Quả trứng’ (The Egg – 2009) là truyện ngắn nổi tiếng nhất của Andy Weir. Được đăng lần đầu tiên trên website của ông Galactanet. 


Quả trứng

 

Anh chết khi đang trên đường về nhà.

Đó là một tai nạn giao thông. Chẳng có gì đặc biệt, nhưng gây chết người. Anh bỏ lại vợ và hai con. Đó là cái chết không đau đớn. Đơn vị cấp cứu đã cố gắng hết sức để cứu anh, nhưng vô vọng. Cơ thể anh nát bấy, bỏ qua nó luôn thì hơn, tin ta đi.

Và đó là khi anh gặp ta.

“Điều gì… Điều gì đã xảy ra?” anh hỏi. “Tôi đang ở đâu?”

“Anh đã chết,” ta nói, ngắn gọn. Chẳng nghĩa lý gì khi trình bày dài dòng.

“Có một… một cái xe tải, nó bị trượt bánh…”

“Đúng,” Ta nói.

“Tôi… Tôi chết rồi ư?”

“Đúng. Nhưng đừng buồn. Ai mà chẳng chết,” ta nói.

Anh nhìn quanh. Chỉ có hư vô. Chỉ có anh và ta. “Nơi này là gì?” anh hỏi. “Đây là kiếp sau ư?”

“Ít nhiều,” ta nói.

“Người là thượng đế?” Anh hỏi.

“Đúng,” ta trả lời. “Ta là Thượng Đế.”

“Các con tôi… vợ tôi,” anh nói.

“Họ sao cơ?”

“Liệu họ sẽ ổn chứ?”

“Đó là điều mà ta muốn được thấy,” ta nói. “Anh mới vừa chết và mối bận tâm của anh là về gia đình anh. Thật là tốt đấy.”

Anh nhìn ta chăm chú. Đối với anh, ta trông chẳng giống Chúa chút nào. Trông ta chỉ như một người đàn ông nào đó. Hoặc có thể là một người đàn bà. Một kẻ có thẩm quyền mơ hồ nào đó, dám lắm. Có vẻ giống một thầy giáo ngữ pháp hơn là đấng toàn năng.

“Đừng lo,” ta nói. “Họ sẽ ổn thôi. Các con anh sẽ nhớ về anh như một người cha hoàn hảo. Chúng đã làm gì có lúc nào mà cảm thấy coi thường anh. Vợ anh bề ngoài sẽ khóc, nhưng trong thâm tâm thì được giải thoát. Công bằng mà nói, cuộc hôn nhân của anh đang đổ vỡ. Nếu như có bất kì sự an ủi nào, thì đó là về việc cô ta sẽ cảm thấy day dứt vì đã cảm thấy như vậy.

“Ồ,” anh nói. “Vậy tiếp theo là gì? Tôi sẽ lên thiên đàng hay xuống địa ngục hay sao?”

“Đều sai,” ta nói. “Anh sẽ được tái sinh.”

“À,” anh nói. “Vậy là những người Ấn Độ giáo đã đúng.”

“Mọi tôn giáo đều đúng theo cách riêng,” ta nói. “Đi với ta nào.”

Anh theo ta và chúng ta băng qua khoảng không. “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Không đâu cụ thể cả,” ta nói. “Chỉ đơn giản là vừa đi bộ vừa chuyện trò cho vui.”

“Vậy điều mấu chốt là gì?” anh hỏi. “Khi tôi được sinh ra lần nữa, tôi sẽ như một tờ giấy trắng, phải không? Một đứa bé. Như thế tất cả kinh nghiệm và mọi điều tôi đã làm ở kiếp này sẽ không còn quan trọng nữa.”

“Không hẳn!” ta nói. “Trong sâu thẳm anh vẫn có tất cả kiến thức và kinh nghiệm của tất cả các tiền kiếp. Anh chỉ chưa nhớ ra ngay đó thôi.”

Ta dừng bước và đặt tay lên vai anh. “Tâm hồn anh tráng lệ, đẹp đẽ và lớn lao hơn anh có thể hình dung. Tâm trí con người chỉ có thể chứa đựng một phần nhỏ vô cùng của chính anh. Giống như thể thò ngón tay vào trong cốc nước để xem nước nóng hay lạnh. Anh chỉ đưa một phần nhỏ bé của cơ thể anh vào cốc nước, và khi anh rút tay ra, anh thấu hết những gì mà chiếc cốc đã trải nghiệm.”

“Anh đã làm người trong 48 năm vừa rồi, thế nên anh chưa đi đủ xa để cảm nhận được ý thức bao la của mình. Nếu chúng ta ở đây cùng nhau đủ lâu, anh có thể bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Nhưng chẳng có nghĩa lý gì khi làm vậy giữa những kiếp sống.”

“Vậy tôi đã được tái sinh bao nhiêu lần rồi?”

“Ồ rất nhiều. Không sao xể xiết. Qua rất nhiều kiếp sống.” ta nói. “Lần này, anh sẽ là một thôn nữ Tàu vào năm 540 trong Công Nguyên.”

“Đợi đã, gì cơ?” anh lắp bắp. “Người sẽ gửi tôi về quá khứ?”

“Chà, về mặt kĩ thuật thì đúng vậy. Thời gian, với những gì anh biết về nó, chỉ tồn tại trong thế giới của anh thôi. Ở quê hương của ta, mọi thứ không giống như thế.”

“Người đến từ đâu?” anh nói.

“Phải rồi,” ta giải thích “Ta đến từ một nơi. Một nơi nào đó khác cơ. Và có những kẻ khác giống như ta. Ta biết anh sẽ muốn biết nơi đó như thế nào, nhưng thành thực mà nói anh sẽ không hiểu đâu.”

“Ồ,” anh nói, hơi thất vọng. “Nhưng gượm đã. Nếu như tôi được tái sinh vào những thời điểm khác trong dòng thời gian, một lúc nào đó tôi có thể tương tác với chính mình.”

“Hẳn rồi. Vẫn xảy ra suốt ấy mà. Và cả hai sinh mạng chỉ nhận thức được cuộc sống của chính nó mà thôi, anh còn chẳng biết điều đó đang xảy ra.”

“Vậy tất cả có nghĩa lý gì?”

“Thật sao?” ta hỏi. “Thật vậy sao? Anh đang hỏi ta về ý nghĩa của cuộc sống sao? Chẳng phải câu hỏi ấy hơi rập khuôn ư?”

“Câu hỏi hợp lý thôi mà,” anh khăng khăng.

Ta nhìn vào mắt anh. “Ý nghĩa của cuộc sống, mục đích mà ta tạo nên cả thế giới này, là để cho anh trưởng thành.”

“Ý người nói nhân loại? Người muốn chúng tôi trưởng thành?”

“Không, chỉ anh thôi. Ta tạo nên cả thế giới này cho anh. Với mỗi kiếp sống, anh lớn lên và trưởng thành và trở thành một trí tuệ lớn hơn, vĩ đại hơn.

“Chỉ mình tôi? Những người khác thì sao?”

“Không có ai khác cả,” ta nói. “Trong thế giới này, chỉ có anh và ta.”

Anh ngây người ra nhìn ta. “Nhưng biết bao người trên trái đất…”

“Đều là anh. Những hiện thân khác nhau của anh.”

“Gì cơ. Tôi là mỗi người!?”

“Bây giờ thì anh đang giác ngộ rồi đấy,” ta nói, vỗ vào lưng anh chúc mừng.

“Tôi là tất cả những ai từng tồn tại?”

“Hoặc là những ai sẽ tồn tại, đúng thế.”

“Tôi là Abraham Lincoln?”

“Và anh cũng là John Wilkes Booth nữa,” ta thêm vào.

“Tôi là Hitler?” Anh nói, bàng hoàng.

“Và cũng là hàng triệu người hắn ta tàn sát.”

“Tôi là Jesus?”

“Và cũng là mỗi môn đồ của ông ta.”

Anh im lặng.

“Mỗi khi anh làm hại ai đó,” ta nói, “anh đang làm hại chính anh. Mỗi việc tốt anh làm, anh làm cho chính anh. Mọi khoảnh khắc hạnh phúc hay buồn bã từng được trải nghiệm bởi bất cứ ai trong quá khứ, hay tương lai, đều được cảm nhận bởi chính anh.”

Anh suy nghĩ hồi lâu.

“Tại sao?” anh hỏi ta. “Tại sao lại thực hiện tất cả những điều này?”

“Vì một ngày nào đó, anh sẽ trở nên giống như ta. Bởi đó chính là anh. Anh thuộc về giống loài của ta. Anh là con của ta.”

“Chà,” anh nói, hồ nghi. “Người nói tôi là một thượng đế?”

“Không. Chưa đâu. Anh là một bào thai. Anh vẫn đang lớn lên. Một khi anh trải qua hết mọi kiếp người trong suốt lịch sử, anh sẽ đủ lớn để được sinh ra.”

“Vậy là cả thế giới này,” anh nói, “chỉ là…”

“Một quả trứng.” ta trả lời. “Giờ là lúc để anh tiến tới kiếp sau của mình.”

Và ta đưa anh vào hành trình của anh.

 


Copyright © 2009 by Andy Weir.

ThKh chuyển ngữ không có sự đồng ý của tác giả.

Mời đọc phóng tác của tôi tại đây.

———-

ThKh – 2019

ThKh là một bút danh khác của ChuKim, một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.