Cơn mưa chiều ập đến sau mấy ngày dấm dứ vờn mình như mèo vờn chuột. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Ừ thì yêu, yêu nhau trong cơn mưa miết mải như ngày ấy, như những gì đã luôn xảy ra trong suốt những tháng năm qua. Lại thấy thèm cảm giác lột bỏ áo quần, không mảnh vải che thân, đi chân không dạo quanh vườn, dưới cơn mưa, trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có mình, mấy cái cây thân quen ngày ngày gặp gỡ thả bước qua nhau, nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, trên tán lá, trên thịt da trần trụi. Buốt lạnh và ngọt ngào trong từng cái chớp mắt nhoà đi trước từng kỉ niệm về một cơn mưa nào đó đã qua trong đời. Ấy là chuyện của mấy ngày trước, giờ thì nhà bên đã có người về ở, cửa sổ hướng ra vườn, chẳng biết có cô láng giềng nào không, nhưng thốt nhiên, niềm vui của những bước chân một mình lịm dần, lịm dần, chẳng biết đến bao giờ mới bừng cháy trở lại.
Dạo này mình lại thích làm thơ, trước đây có giai đoạn, mỗi năm chỉ viết vài dòng, cũng chẳng biết có thể gọi đó là thơ không nữa, khái niệm về thơ đã thay đổi sau từng ngày lớn khôn, thứ thẩm mỹ đầy tự do mà khó nắm bắt, có lúc, cứ đinh ninh đã mãi mãi tuột khỏi tay mình. Thế rồi lại làm thơ thật, tự đọc thấy cũng được, y như hồi xưa, viết được bài nào đọc lại thấy cũng hào hứng lắm, cho đến khi nó qua đi, thi thoảng được những người mình đánh giá cao tình cờ đọc được và like cho phát, phấn chấn hẳn, mà sự phấn chấn ngày hôm nay khác hẳn với sự hào hứng ngày trước. Thôi, cũng có phải sống vì những ngợi ca nào đâu, dẫu cho hào nhoáng hay thâm trầm sắc sảo.
Xong hôm nay nói chuyện với D., hôm trước D. nói anh làm bài thơ nhõng nhẽo đi, mình cười, bảo D. viết đi, nếu thích, một câu thôi cũng được, rồi mình viết cùng, D. ham chơi, tần ngần mấy hôm, đi qua nắng gắt lẫn mưa rào, kể cho mình nghe đủ chuyện trên trời có con chim bay, dưới nước có con cá lặn, mà vẫn chẳng nặn ra nổi chữ nào. Cười, nói, anh không vào vai em đâu, viết đi, anh có lòng kiên nhẫn. Thơ thẩn, như một cái thú tìm quên hay tìm nhớ, tìm vui hay tìm buồn, ngày xưa, lâu rồi, hơn chục năm trước, cũng có những giây phút viết chung những câu ngắn xuống dòng, ghép lại, hôm nay đọc thấy thế này, một ngày nọ lại thấy thành thế khác. Giờ để mất hết, chẳng giữ được, đâm ra kí ức cứ ở lại trong nỗi day dứt không sao đặt xuống nổi. Trách ai..?
D. lại bảo, mấy hôm nữa em đi mua cho anh dăm cái bờm, mà hồi xưa nụ hôn đầu của em cũng ở khu Khương Thượng ấy đấy. Mình đoán chắc lại kiểu đi học thêm, khác lớp khác trường, nhưng quen nhau, gặp nhau một tuần mấy lần, thành tình yêu mười lăm tuổi, nụ hôn đến sau giờ học. D. cười hi hi, đúng rồi đúng rồi. Thế là lại nghĩ lại chuyện hồi ấy, mười mấy năm trước, sao có những đứa biết hôn sớm thế nhỉ, mình thì mất bao nhiêu thời gian cho chuyện thích để tóc dài, ôm đàn ca hát nghêu ngao, vẽ vời linh tinh đầy sổ, và những bài thơ cho những mối tình câm, có lúc còn viết về mối tình của mình, xong đưa cho thằng bạn đem đi tặng gái, chẳng liên quan mẹ gì, thế mà gái nó đổ nó cái rầm. Đúng là bọn con gái, đọc chẳng hiểu mẹ gì, cũng chẳng cảm nhận được đâu, nhưng có thằng tặng thơ thì vẫn thích, hồi ấy nghĩ thế.
Có mấy lần, tình yêu gắn với những cơn mưa trong chiều mùa hạ, sầm sập sấm chớp, sầm sập phong ba, cuồng nhiệt điên dại như một lần là mãi mãi vậy. Bất chấp đến thế, rồi bây giờ cũng thành chuyện để nhớ rồi lên mạng kể lể vung vít. Thỉnh thoảng có bạn hỏi, sao chuyện yêu đương nào của anh, cũng đều nhuốm màu nhẹ nhàng như hơi thở vậy, cười bảo đâu có, cố tình viết thế cho nó có vẻ lãng đãng sương khói vậy thôi, chứ ngoài đời thì cũng chết đi sống lại, cũng đủ các thứ buồn thương và hạnh phúc, y như mọi người vậy thôi. Kinh nghiệm là đừng tin mấy thằng hay nói chuyện văn hoa, bốc phét cả đấy!!
Hồi ấy, hai mươi tuổi, sao mà thích mưa rào mùa hạ đến thế, tắt đèn, tắt máy tính, tắt nhạc, ngồi mở cửa sổ cho mưa hắt vào ướt đẫm mắt kính như những giọt nước mắt của trời rơi trên gương mặt mình, nghe tiếng mưa ầm ầm như sắp cuốn phăng cả thành phố. Hôm sau lầm bầm chửi thành phố tồi tàn, có cơn mưa con con mà cũng ngập, chẳng ra thể thống gì. Trong cơn mưa, chạm vào nhau, rồi cũng trong một cơn mưa, thấy mình đang nhìn ngắm chính mình, hình dáng một con người không thuộc về bất cứ nơi nào, không muốn thuộc về bất cứ điều gì. Loé lên một khoảnh khắc như vậy, rồi thôi.
Bây giờ, ba mươi mốt tuổi, vẫn thích những cơn mưa trong chiều mùa hạ, thích nhìn qua làn mưa, thấy ráng chiều thẫm đỏ, giờ thì biết tia màu đỏ là tia có khả năng đi được xa nhất qua bầu khí quyển, nên ráng chiều sẽ có màu như vậy, chẳng thơ lắm, nhưng cuộc đời và những câu thơ, có ai bắt phải nhất nhất theo nhau đâu, như thế thì buồn lắm.
Vẫn ba mươi mốt tuổi, trốn tít một hơi về nơi hoang vắng, đầm mình trong cái nắng khi gay gắt khi dịu dàng, gọi đó là sự rèn luyện, rồi cũng quên luôn cả thói quen mặc áo mưa, có ô thì giương lên làm dáng như một kẻ điệu đàng chính hiệu, không thì thôi. Cơn mưa tắm tưới cuộc đời còn không hết, một chút xác thân, có sá gì.
Mấy hôm nay vừa mong mưa, vừa nhớ lại chuyện tình cũ. Thằng bạn biết chuyện, nó bảo, có lẽ đó là chuyện tình buồn nhất của mày. Mình thấy chuyện tình nào của mình cũng buồn, mỗi buồn mỗi vẻ mười phân vẹn buồn, so sánh thì thật khó lắm thay.
Đâm ra lại thấy mưa buồn, lại thấy thơ tha thơ thẩn như thằng nhóc mười mấy tuổi năm nào. Viết những lời tẻ nhạt sầu riêng một mối. Cho ai..?
———-
ChuKim – 2019
ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.
– natchukim.cogaihu@gmail.com –
PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.
Cảm ơn bài viết của anh, đọc lên thấy lòng mình buồn mát dịu
LikeLike
Còn anh thì đang nóng vì chiều nay lại hết mưa rồi em ạ T_____T
LikeLike
Mời anh vào Sài Gòn hóng mưa ạ.
LikeLike
haha ok em, anh sắp
LikeLike
Em có viết một bài về mưa, mời anh ghé đọc: https://acupofwaine.home.blog/2019/05/21/nhung-mua-thang-nam/
LikeLiked by 1 person
Cảm ơn bài viết của anh, hôm nay em đã biết tia màu đỏ là tia đi xa nhất qua bầu khí quyển
LikeLiked by 1 person
bước sóng của nó dài nhất em ạ
LikeLiked by 1 person
anh ơi em hỏi hơi ngu tí vì em search không ra :D anh cho em hỏi “bước sóng dài nhất” và “đi xa nhất” thì khác gì nhau ạ? em cảm ơn nhiều ạ
LikeLike
bước sóng dài nhất giúp tia đó đi đc xa nhất em ạ, khi mặt trời lặn thì góc ánh sáng phải đi qua lớp không khí dày nhất, cho nên có hiện tượng màu trời như mắt chúng ta nhìn thấy
LikeLike