này cô gái điên rồ

đừng trách tay anh khô
đôi bàn tay lấp lửng tựa hồ
đời không biết có mồ hôi vụng trộm
bàn tay anh như bản đồ
dẫn về đâu về đâu
biết nơi ấy có bờ hồ bé nhỏ
có bàn tay nào lạnh cóng chờ anh

này cô gái trong lành

đừng trách da anh bạc
bật tung lên như thất lạc điều gì
như vụn vỡ từng hồi không ngớt
anh không phải lặn lành
những người ấy tròn vành
đi qua anh lấy đi mảnh nhỏ
anh không phải lặn lành
nên thả mình cơn gió đành hanh
có ai tiếc những chiều quá đẹp
quá thong dong lanh lảnh tiếng lành
em giữ nhé mảnh nào phơ phất
anh trong mùa thương nhớ mong manh

này cô gái thờ ơ

đừng trách môi anh hờ
môi anh khô những nụ hôn đầy máu
ngọt ngào xưa cũ anh bỏ lại phía sau
cùng nhau đi qua
những ngày gian khó
biết khi ấy còn có bao nhiêu
hãy hôn anh thật nhiều
hôn anh mềm và thướt tha ấm nóng
rồi huyên náo tất bật sẽ qua
tình sẽ la đà
và anh sẽ lơ thơ thật đẹp

 

 

 

Đời người phần đa chỉ có 1 lần 50 năm, họa hoằn hiếm hoi mới có kẻ đôi lần như vậy. Rồi 2 lần 40 năm, 2 hay 3 lần 30 năm, và có đến 4 lần 20 năm, những khoảng thời gian ấy, giờ không phải sự lạ khó tìm.
Nhưng đời người có bao nhiêu lần 3 năm?
Nhiều lắm, có thể là 20, 30 hay thậm chí nhiều hơn. Vậy nên chẳng có nhiều kí ức bất chợt trong những lần 3 năm ấy. Tôi bật cười khi những người thuộc thế hệ mình, hay tiệm cận trẻ già hơn mình, họ vui thích với buổi sáng mùa đông đầy nắng, với buồi chiều trong trẻo khô rang. Uh, tôi cũng hơi hơi vui thích. Hơi hơi thôi, có lẽ bởi 3 năm trước, HN này đã có những ngày mùa đông ngập nắng, như một định mệnh nhân từ.