ngày không mùa
cơn ho dài kéo em vào giấc mộng
chập chờn lắc lư giữa trời cao lộng
tôi bất động đời mọn bé con
tình ơi có còn?
ngày tháng không son
khục khặc vỡ ròn
em không héo hon không chờ không đợi
tình nào vời vợi
như đóa bồ công anh bị gió thổi tản mác khắp nơi
thổi tung cả cơn sốt xa rời
ngày không lời
không như bài nhạc buông lơi
không như một thời dĩ vãng
không mướt mải, thiết tha, không tình tang bảng lảng
ngày không lời thảng thốt tiếng em tôi
Bẵng đi một thời gian khá dài, tôi bỗng nhiên rơi tõm vào một cơn ốm dở hơi chẳng hiểu ở đâu ra. Cũng ho cũng sốt, cũng mê man tỉnh tỉnh thức thức, thức thức tỉnh tỉnh suốt những đêm không có hồi kết. Cũng lạ, ốm như vậy, chợt thấy nó giống như chất kích thích tổng kết gói gọn những suy nghĩ dông dài không đầu không cuối. Tôi không thường gọi mùa xuân là mùa xuân, cũng không thích gọi mùa thu là mùa thu. Không, đó là những mùa nhớ thương mải miết, hay những mùa thong dong dại dột, diễn đạt ngoa ngôn như vậy chẳng phải là rất vui sao? Còn mùa hè và mùa đông, quá đủ dữ dội, quá nhiều tính cách, chỉ mùa đông và mùa hè đã là quá đủ. Một đời người với bốn mùa như thế, cũng đáng yêu lắm chứ…
Giống như là đã vài cuộc đời trôi qua.