Hàng xóm sát vách nhà mình ở Thành Công là nhà bác Hiền và nhà bác Hoành. Dãy nhà mình cứ một nhà đẻ toàn con gái lại đến một nhà đẻ toàn con trai, nói như vậy để hiểu là bạn hàng xóm hồi nhỏ của mình có rất nhiều con gái. Hồi nhỏ học mẫu giáo với cấp một, đi học thì chơi với bạn bè trên trường, về nhà thì chơi với bạn bè trong xóm, không như khi lên cấp hai, bắt đầu biết xách xe chạy lông nhông và chỉ toàn cặp kè với đám cạ ruột, trẻ con thành phố như mình phần lớn đều thế cả. Ngoài mấy thằng loi choi thường rủ nhau cởi trần đá bóng trong ngõ, mình hay chơi với con nhà bác Hiền.

Mình nói rồi, bác Hiền đẻ toàn con gái. Chị Hằng hơn mình một tuổi, cái Hỉn kém mình bốn tuổi, bằng thằng Tít em mình. Bố mình lúc nào cũng bảo mẹ mình đẻ kém, cho ra lò toàn mấy thằng vô tích sự, chả được cái nước gì, nhìn mấy ông có con gái mà thèm, sướng đến già luôn. Mình nghe thế, nghĩ bọn con gái suốt ngày ẽo à ẽo ọt, chán chết. Nhưng bố mình thì luôn kiên định suy nghĩ ấy, cả mấy ông hàng xóm nhà cũng toàn đực rựa nữa, gặp nhau là cười hề hề bảo bán mẹ mấy thằng này đi đem con gái về nuôi cho sướng. Lớn lên, mình cũng nghĩ y hệt như bố mình, không gì khổ bằng đẻ con trai, nghĩ đến chuyện có thằng con như mình, thấy thương cha mẹ hẳn. Bác Hiền chắc cũng nghĩ thế, năm mình học lớp 4, bác lại có thêm cô con gái thứ ba, cái Bi. Cái Bi hồi ấy bé nhất xóm, các nhà con cái đều lớn tồng ngồng thành lũ mặt giặc cả, đâm ra nhà nào cũng thích nó sang chơi.

Hồi ấy cái Hỉn với chị Hằng hay bế cái Bi sang chơi nhà mình. Mùa hè trẻ con không đi học, bị nhốt ở nhà, có bạn bè hàng xóm sang chơi rất vui. Cái Hỉn rất thích chơi nhà mình, vì mình với thằng Tít có cả đống truyện tranh đủ loại, nhà lại sát vách, mẹ nó bà nó hô một tiếng Hỉn ơi là nó vọt về được ngay. Chị em nó sang nhà mình chơi, thân thiết lắm, ngồi xem phim cười nói tí toét, không thì cũng bình luận truyện tranh có thằng này khỏe lắm thằng kia võ công kinh lắm, rất vui. Cái Hỉn sang nhà mình, mắt trước mắt sau là sà vào chỗ mấy cuốn truyện, bật đèn bàn tách một phát rồi say sưa đọc. Nhiều khi mình với thằng Tít ngồi một bên đọc truyện, nó ngồi một bên đọc truyện, ai làm việc người nấy, không ai làm phiền ai. Bố mình thỉnh thoảng nhìn thấy cảnh ấy lại bảo sư bố chúng mày, cứ dán mắt vào mấy quyển truyện đi, bọn mình không đứa nào phản ứng gì, hihi.

Có một mùa hè, chiều nào cái Hỉn cũng sang nhà mình, khi thì cùng chị Hằng với cái Bi, khi thì nó bế cái Bi sang, khi thì có mỗi mình nó, chắc ở nhà nó chán chả có gì chơi. Lúc này mình cũng lớn lớn hơn, bắt đầu thích ngồi một mình suy nghĩ chuyện nhân tình thế thái. Mình lại còn tập tành làm thơ nữa chứ, các loại thơ truyện mình đọc say mê để gọi là tăng vốn sống. Thế nên đâm ra cái cảnh ngày nào cũng bị làm phiền bởi mấy đứa lóc chóc như thằng Tít với cái Hỉn làm mình chán ngán vô cùng. Thằng Tít thì mình chịu rồi, không thể đá đít đuổi cổ nó đi cho khuất mắt được. Một hôm mình nhìn cái Hỉn gấp cuốn truyện này lại rồi vớ cuốn khác đọc, chịu không nổi mình bảo sao em ngày nào cũng sang nhà anh mãi thế không chán à. Cái Hỉn ớ ra, không nói gì. Từ hôm sau nó không sang nhà mình nữa, chỉ lâu lâu mới bế em qua chơi, lại tránh mình. Ông ngoại mình rất quý chị em nó, lâu không thấy sang, ông mình hỏi, cái Hỉn thật thà trả lời anh Tũn bảo cháu thế này thế này. Hôm ấy mình đang đá bóng một mình, ông mình ra sân hỏi cháu bảo cái Hỉn là sao ngày nào cũng sang lắm thế à, mình ớ ra, không nói được câu nào.

Lớn thêm chút nữa, mình thấy mình ngu. Chị Hằng trắng ơi là trắng, xinh ơi là xinh. Cái Hỉn thì gầy gầy, nhưng kinh nghiệm cho mình thấy nó sẽ xinh hết biết, hoa nở muộn mới là hoa hay mà. Nhưng khi lớn lên, hình như con trai và con gái không thân nhau như hồi bé nữa thì phải, nhà ngay cạnh nhau mà thỉnh thoảng đụng mặt cũng chỉ chào một câu là hết chuyện. Mình cũng mải mê với những chuyện yêu đương nhăng nhít nên không bận tâm lắm, nhủ bụng bụt chùa nhà không thiêng.

Lên cấp ba, lớp mình học hình học thầy Khuê. Thày dạy rất hay và cũng rất khó tính. Học các môn khác mình chả sợ, nghịch ngợm linh tinh với mấy thằng xóm nhà lá, nhưng riêng giờ thầy Khuê thì mình sợ một phép, ngồi im re không dám ho he gì. Ngày 20/11 năm lớp 11, thầy Khuê vui vẻ dễ tính hơn hẳn ngày thường, thầy vứt phấn lên bàn giáo viên, không dạy dỗ gì cả. Được nghỉ một tiết, bọn học trò sướng mê tơi, say sưa nghe thầy kể chuyện. Thầy kể chuyện hồi trẻ đi học như này, đi dạy như này, khá dài dòng, thầy kể chuyện đi sang Campuchia dạy học, lúc ra sân bay về Việt Nam thì bị giữ lại vì hồi ấy Campuchia họ không cho dân bản địa đi ra nước ngoài, anh em ngồi nghe cười haha. Rồi thầy kể vợ thầy là cô giáo dạy mỹ thuật, nhà ở ngay đầu phố nhà thầy, gần lắm sướng lắm, xong thầy nhìn khắp lượt anh em rồi bảo đấy các cậu con trai nhớ nhé, như thầy đi xa xôi khắp nơi rồi về yêu cô hàng xóm, không phải mất công làm gì đâu. Mình học thầy 3 năm, chỉ nhớ mỗi lời thậy dạy khi ấy, không bao giờ quên. Mỗi lần nhớ lời thầy Khuê, mình nghĩ ngay đến cái Hỉn, lần nào cũng tặc lưỡi, chả nghĩ tiếp gì nữa. Chắc tại những lúc ấy mình đều đang mải mê với những mối tình anh hùng xa lộ, hihi.

Mình về nhà được 3 tuần, cảm thấy thay đổi không khí đúng là tuyệt, quê nhà đối xử với mình như trong mơ. Hôm trước đi ngoài đường về, mẹ mình ngồi phòng ngoài nghe điên thoại, giọng thất thanh. Mình đi ra, mẹ mình kể cái Hỉn đi học ở Sing, bị tai nạn chết đuối, sững cả người. Hôm nay mình với thằng Tít qua nhà bác Hiền thắp hương cho em, ngồi nói chuyện với bà và cô, thương em quá. Cô Ngọ hỏi thế cô bạn gái đi xe vàng hồi trước thế nào. Mình cười nhẹ bảo bọn cháu thôi lâu rồi mà.

Lúc ấy tự nhiên nhớ lại lời thầy Khuê, và cả lời mình nói ngày xưa.