đất nước tôi vốn có hai mùa

mùa nắng với mùa mưa

mùa lặng yên, mùa bão tố

mùa chim về làm tổ, mùa đất chẳng lành

 

giống như đời người

có mùa son trẻ, mùa đầy trời những lá

mùa trong trẻo hát ca, mùa trùng trùng buồn khổ

mùa nước mắt em rơi, mùa em rơi nước mắt

mùa chúng mình yêu nhau thật chặt, mùa gió chẳng lạnh mà lùa qua kẽ tay mái tóc như sắt như đồng

 

thế mà hôm nay tôi đã thốt lên

ôi đất trời với đời người sao mà giống thật

giống như pháp luật

cũng có hai mùa

mùa lùa quét như đánh đàn, mùa nhàn nhàn như người làm thơ mải ngắm trăng ngắm trắng

mùa bắt bớ dân tình làm ăn vằn vặt

bắt đủ thứ, làm nghiêm ngặt

ai nấy im re, xanh mắt sợ mèo

từ kẻ có, tới người nghèo

len lén bảo nhau, thôi hết đợt lại theo nhau ra mặt phố kiếm ăn

mùa hết đợt qua, ta cùng nhau nhọc nhằn mà tiếp

và có cả mùa bao dung, mùa uy hiếp kinh người

mùa thương cho những kiếp sống dựa hơi

ông bà tổ tông có công với cách mạng

ác mấy cũng được lạng khỏi trả giá cho những gì đã vay

mùa đay nghiến những người mắt nhìn, miệng nói, tay làm

tất cả đều nhúng chàm trong những điều mờ mờ ảo ảo

cả trăm cái miệng gào lên

chúng mày láo láo

cả trăm đôi mắt, mỗi đôi mắt nhìn một nơi

chỉ có những cái miệng mở khơi khơi

cười không thành tiếng súng

 

ôi chao ôi

thế hóa ra là cũng có nhiều mùa lắm

trên đất nước tôi không chỉ có hai mùa

khi điều, khoản, nghị định, thông tư

không phải lúc nào cũng vận hành bằng khoản, điều, thông tư, nghị định

..