Chưong 1: Sự tích

Một hôm sáng sớm tinh mơ
Ngọc Hoàng thức dậy bơ fờ lấm lem
Đang khi mắt mũi kèm nhèm
Ngáp dài ngáp ngắn: ” các em! đâu rồi?”
Một bầy bô chậu xoong nồi
Do các tiên nữ bồi hồi mang ra
Ngọc Hoàng bèn nói: “đi ra
Để cho trẫm ị kẻo là mất vui”
Đồ đạc sắp tới sắp lui
Vào đúng vị trí giấy chùi trên tay
Fẹt fẹt 2 tiếng tung bay
Tồ tồ nước chảy tràn đầy cả bô
Thở fào khoan khoái nhấp nhô
Rặn thêm cục rắm cho khô cửa mình
“Fát này fải thật linh đình”
Ngọc Hoàng tự nhủ ép fình bụng lên
Khí công từ rốn rung rinh
Uốn éo khắp lượt rồi ” BÌNH”, chui ra
Âm thanh hoành tráng vang xa
Áp lực mạnh mẽ thật là quá hay
Chẳng ngờ mọi chuyện thế này
Chiếc bô lật ngửa và bay xuống trần
Sững sờ một thoáng tần ngần
Ngọc Hoàng sực tỉnh rồi đần mặt ra
“Bỏ mẹ, hỏng bét, chết cha”
Than thân trách fận rầy la chính mình
Sơ suất hết sức đáng khinh
Làm sao lấy lại? Thông minh lên nào
Một hồi suy nghĩ tào lao
Tặc lưỡi: ” Thôi kệ, ra sao cũng đành”
Chuyện này giấu kín cho lành
Chúng nó mà biết thì hành tội ta
Ỷ thế to nhất thiên hà
Ngọc Hoàng đứng dậy đi ra khỏi fòng

Hạ giới bão táp cuồng fong
Gió mưa ào ạt suốt trong 7 ngày
Thình lình một tiếng sấm cay
Mang theo mùi lạ thoảng bay khắp trời
Thế rồi chớp giật sét rơi
Mưa càng dữ dội hỡi ôi kinh hoàng
Dân chúng hoảng sợ hoang mang
Ngày tận thế? Fải chăng đang đến gần?
Đột nhiên trở gió mưa xuân
Nước lũ trôi hết không cần đợi lâu
Đang khi nguy cấp thảm sầu
Vậy mà thoát chết, tại cầu trời chăng?
Bỗng một kẻ chạy băng băng
Hớt hơ hớt hải đằng đằng quét phăng
Vừa lao đi vừa nói rằng:
“Có 1 đứa trẻ to bằng bắp chân
Tướng truỵ lạc tựa như thần
Toả ra ánh sáng muôn fần hào quang
Mới ra đời đã rất ngang
Khóc to vãi đái cả làng cùng nghe”
Các vị bô lão lên xe
Fi ngay đến đó vuốt ve hài đồng
Đoán này đoán nọ như ko
Đang hồi thắc mắc thì rồng hiện ra
“Bọn mày hãy nhớ lời ta
Thằng cu này có fép tà rất ghê
Mang trọng trách fải tìm về
Báu vật tiên giới để kê cho Ngài
Đặt tên nó như thế nài
Nam Fân Tiên Tử đừng sai chữ nào”
Nói đoạn bay vút lên cao
Chửi bới loạn xạ gắt gao vô cùng
Biến mất ở giữa ko trung
Để lại dân chúng mông lung ngỡ ngàng

Chương 2: mười mấy năm sau

Chớp mắt mà đã sang ngang
Thời gian thấm thoát lỡ làng một phen
Xoá nhoà hết cả trắng đen
Lãng quên bao chuyện thân quen thưở nào
Ngôi làng ở trên núi cao
Quanh năm tấp nập kẻ vào người ra
Có chàng trai trẻ rất là
Hay ho hấp dẫn gần xa thôi rồi
Trên mặt điểm 7 nốt ruồi
To như hòn sỏi lõm lồi lung tung
Đẹp trai ở mức trung trung
Được cái bắp thịt vô cùng nở nang
Thân hình tướng tá kềnh càng
Nhìn giống y hệt họ hàng người thân
Bà con thường gọi là Fân
Thi thoảng vui miệng: “Thằng đần ngu si!”
Tử thưở bú tí sờ ti
Đã chẳng bộc lộ chút gì thông minh
Lớn lên hoành tráng fát kinh
Có tài nhịn ị tày đình nhân gian
Ba ngày mới nhả 1 lần
Thối um fố xá dần dần toả ra
Fát nào fát nấy nở hoa
Cực kì quảng đại bao la quanh vùng
Tỏ ra yêu thích tột cùng
Năng khiếu ị thối lạ lùng vô biên
Bao năm đằng đẵng triền miên
Ngộ ra lý thuyết đầu tiên thế này:
“Đi ị fải ị cho hay
Giải toả bao nỗi đắng cay muộn sầu
Cố gắng duy trì thật lâu
Đừng fọt một bãi có mầu cho xong
Rặn chậm bằng cả tấm lòng
Mới thoả ao ước chờ mong giãi bày
Đã nhịn thì nhịn vài ngày
Đừng thấy nặng đít đi ngay là xoàng”
Trầm ngâm ngắm xóm ngắm làng
Ngắm mười cục cứt xếp hàng thẳng tưng
Mẹ cha thấy thế mà mừng
Bõ những gian khó đã từng trải qua
Thằng con mình thật hào hoa
Cần mẫn chăm chỉ rất là đáng khen
Ị đếu ị khắm ị quen
Ra vào đánh bủm tèn ten liên hồi
Các bà các chị chẳng nguôi
Tỏ lòng ngưỡng mộ đứng ngồi ko yên

Một hôm hắn chợt buồn fiền
Cha mẹ lo lắng: “Thiếu tiền hả con?”
Thở dài thở vắn mỏi mòn
Ko buồn đại tiện ko còn đam mê
“Quanh năm suốt tháng lê thê
Ra vào đái ị chán chê lắm rồi
Muốn đi đến chỗ xa xôi
Để được thoải mái mà ngồi nhả bom
Nhưng còn cha mẹ chăm nom
Ko đành rút ván đóng hòm tận tay”
Mẹ cha ngẫm nghĩ dứt day
“Bình tĩnh tiếp nhận chuyện này nghe con”
Thế rồi kể chuyện nước non
Mười bảy năm trước có hòn cứt rơi
Đầu thai làm một kiếp người
Trầm luân xú uế cuộc đời như ai
Có cốt cách bậc thiên tài
Văng tục chửi bậy có bài hẳn hoi
Thật ra vốn dĩ mang nòi
Thần fật gì đấy nó lòi xuống đây
Dù vén đất hay đào mây
Fải đẻ cho được một bầy thiếu nhi
Đùa thôi chứ chẳng có gì
Đi tìm báu vật thị phi cho Ngài
Nghe xong gãi gãi mang tai
“Sao giờ mới kể chuyện đâu có dài
Nay con xin được gút bai
Lên đường du hí nay mai sẽ về”
Nói đoạn long trọng chỉnh tề
Vạch quần làm bãi đê mê cả người
Fát này kỉ niệm một đời
Mẹ cha nhìn cứt thì cười cho vui
Thế rồi sắp xếp tới lui
Ra đi để lại cái mùi đặc trưng
Từ nay băng suối băng rừng
Chu du nhà xí trên từng địa danh

Chương 3: giang hồ và biến cố đầu tiên, đánh đổi công sức để cứu người đẹp
Trời mây non nước trong xanh
Cảnh quan kì thú trong lành đẹp tươi
Bao nhiêu sự lạ trên đời
Hoa thơm cỏ lạ tuyệt vời miễn chê
Một mình đi bộ từ quê
Vượt bao đồi núi mới về đến đây
Ngồi nghỉ ở trên ngọn cây
Ngắm nhìn cảnh sắc mỗi ngày một hay
Tâm hồn phơi phới tung bay
Hơi gas cuồn cuộn chuyển xoay trong người
Dặn lòng ko được chây lười
Lập tức bế khí ém mười chân nguyên
Giữ mình chay tịnh tâm yên
Từ ngày xuất phát nhịn liền đến nay
Ko bủm ko fọt mảy may
Quyết tâm fá giới vào ngày trăng lên
Nghĩ sẵn ra vài cái tên
Đặt cho cục cứt đầu tiên ra lò
Mang bao ý tưởng hay ho
Tiếp tục cất bước tìm phò đá chơi (!!!) (*)

Trên đường du ngoạn thảnh thơi
Một hôm chợt thấy cuộc đời mến thương
Dừng chân nhìn ngó bên đường
Đồng xanh ruộng lúa thơm hương phân chuồng
Cảm giác mông nặng fát cuồng
Quả này ko khéo uổng công giữ gìn
Vội vàng nín thở hãm kìm
Lao đến chỗ vắng ngồi im vận kình
Một hồi hoả bốc khắp mình
Mố hôi nhễ nhại fát kinh bốc mùi
Lảo đảo đứng dậy lau chùi
May mà nhịn kịp vừa rùi suýt đi
Lê gót lực cạn sức suy
Tìm nơi có nước để kì tấm thân
Một hồi mỏi gối chùn chân
Ô kìa tuyệt quá ngay gần con sông
Vội vàng để lộ da hồng
Mịn màng có điểm lông tơ ngắn dài
Nhẹ nhàng ve vuốt ngọc ngài
Ra cả đống ghét chừng vài kí lô
Xong xuôi sảng khoái phơi khô
Nghỉ bên nước biếc điểm tô cánh đồng
Đang ngồi rửa mặt bên sông
Bỗng một cục cứt bềnh bồng trôi qua
Thộn mặt đến ngớ cả ra
Nhất thời ko biết đây là làm sao?
“Trời ơi ai đó cứu tao
Có kẻ hiếp đáp người nào cứu tui!!!”
Ở đâu vọng tiếng bùi ngùi
Bình tĩnh fân tích tới lui trong đầu
Giọng này là giọng bà bầu?
Ko, là giọng nữ lần đầu được yêu!
Thế thì chậm trễ là tiêu
Tức tốc bật dậy theo chiều âm thanh
Tiếng kêu yếu ớt mong manh
Càng gần càng nhỏ càng nhanh càng trầm
Vượt qua rặng liễu hoa xuân
Dần dần mới thấy 2 nhân tung hoành
Một người có dáng thanh thanh
Dịu dàng nữ tình làm anh nao lòng
Một tên cướp cạn lòng khòng
Nhìn đã thấy ghét đừng hòng ông tha
“Thằng kia mày tránh ra xa
Hiếp đáp phụ nữ là ta bụp mày”
Tên kia cười nhạt: ” Thằng này
Ở đâu mới đến còn bày ra oai
Chén ko tao cho fát 2?”
Tình thế xoay chuyển thật tài tình ghê
“Chàng ơi chớ có si nhê
1 mình 1 ngựa mới fê chàng à”
Những lời cầu cứu xót xa
Làm mềm ý chí đàn bà của anh
Nghiêm mặt ánh mắt lạnh tanh
“Im đi thằng khốn mày đành lòng ư
Bắt nạt cô gái hiền từ
Mày mà dám láo, băm nhừ mày ra
“Tên kia ngoác miệng “Ha ha
Có hàng ko chén thì là mày ngu”
Nói rồi chém gió vù vù
Cước quyền tới tấp hận thù vô biên
Đòn nào đòn nấy như điên
Ko sao tránh né mặt tiền sưng u
Ăn đòn mắt mũi tồi mù
Chàng bèn lùi lại để thu tinh thần
Ko hề có chút fân vân
“Hự” lên 1 tiếng siêu quần dã man
Ngàn năm nước chảy mênh mang
Bao đời núi lở kinh hoàng lắm thay
Ngay trong giây fút này đây
Lẹ làng trút bỏ dây chun nơi quần
Xoay mình nhảy vọt lại gần
Chổng mông tụ lực ầm ầm rớt rơi
Hét lên khí thế ngợp trời
“A a sướng quá tiêu đời nghe con”
Chơi ngay 1 lúc mấy hòn
Hòn nào hòn nấy sòn sòn rất to
Quân gian lĩnh trọn ăn no
Gục luôn xuống đất thò lò mũi xanh
Vật vã đau khổ tan tành
Biết thế từ bỏ có lành hơn ko
Trong cơn nguy cấp fập fồng
Ngộp trong đống cứt màu hồng (!!!) thối um
May sao bống có tiếng “bùm”
Một làn gió mát cứu giùm cái thân
Thổi bay vài chục cục phân
Nhưng lại càng thúi gần như lìa đời
Ngoảnh ra mới thấy đờ người
Kẻ vừa đánh bủm trời ơi là nàng
“Tâm địa như ngọc như vàng
Cảm ơn cứu mạng của nàng hôm nay”
Nói rồi quỳ xuống lạy ngay
“Được rồi thôi xéo mày làm tao căm”
Nghe xong hắn biến mất tăm
“Sao lại cứu nó?” hằm hằm chàng tra
Hi sinh công sức bao la
10 thành công lực vậy là đi tong
Nàng cười: “Mọi chuyện đã xong
Thôi tha cho nó lòng vòng làm chi
Em tên Cứt Nữ hì hì
Lần đầu mới gặp người lì như anh”
Nghe như suối chảy trong lành
Tình yêu nảy nở bên cành hoa sen
2 người cứ thế làm quen
Fát hiện sở thích đan xem thôi rồi
Chàng thì khoái ị quanh đồi
Nàng thì đánh bủm xoong nồi cũng bay
Cả 2 cảm thấy rất hay
Hợp nhau vãi đái cả ngày buôn dưa
Từ chuyện xưa xửa xừa xưa
Đến chuyện chính trị mời vừa hôm wa
Nhưng mà vui thú nhất là
Chuyện xả chuyện nén chuyện xa chuyện gần
Thế rồi quyết định kết thân
Cùng nhau du lịch giang hồ thế nhân
Góp gạo thổi cơm quây quần
Cùng nhau fiêu bạt chân trời bao la
Vui cười luôn miệng hát ca
2 con người ấy thế là đi chung

(*) Chú giải: chỗ đấy chỉ là gieo vần thế thôi, các bạn đừng hiểu lầm, lời giải thích này có còn hơn ko, dù cho đã quá muộn.

Chương 4: cái bô

Tung tăng thoả chí anh hùng
Giang hồ bay nhảy vẫy vùng tung bay
Sánh đôi mê mải đắm say
1 nam 1 nữ tối ngày vật nhau
Tình yêu là thứ muôn màu
Làm cho cuộc sống sầu đau lạ thường
2 người chìm ngập yêu đương
Tình cảm fát triển như đường lên non
Quấn quýt như fấn với son
Cảm thấy mãn nguyện còn j tuyệt hơn
Ngày ngày chàng ị rất trơn
Nội công bài tiết rập rờn khói mây
Dịu dàng như bướm trên cây
Rộn ràng hoa lá trải đầy lối đi
Khi thì thư thái vô vi
Đoạn lại vũ bão cuồng si ngợp trời
Nghỉ ngơi chàng tủm tỉm cười
Cục nào cục nấy gấp mười trước kia
Đậm đặc ko thể chia lìa
Bốc mùi lan toả tía lia lan tràn
Đề thăng sức mạnh vô vàn
Chàng rất là khoái, nhờ nàng đó nghe
1 người rất thích fòng the
Đoan trang thuỳ mị biết ve vãn chàng
Dạy chàng fải biết đàng hoàng
Đánh rắm rồi ị cứt vàng mới hay
Tiếng rắm fải thật ngắn ngay
Fát nào fát nấy thật dày êm tai
Tiếng “bủm” gọn ghẽ ko dài
1 tràng liên tục 1 vài cục fân
Vừa rắm vừa ị 1 lần
Luân fiên xoay chuyển nhập thần hoá tiên

Cuộc sống cứ thế triền miên
Hoan ca trường lộ nỗi niềm bi ai
Thời gian cũng thật là dài
Thấm thoát mới được một vài trống canh
Dạo này quá đỗi an lành
Đi mãi cũng chán làm anh nản lòng
Thèm thuồng mã đáo đồ long
Được chém được giết được phong anh hùng
Nam nhi chí ở miền trung
Nay lại vướng bận ở cùng nữ nhi
Thở dài ngao ngán mỗi khi
Thò tay tắt lửa li bì cả đêm
Cúng mấy rồi cũng fải mềm
Oằn oèo rồi cũng lại nêm dưa cà
Nàng kia chẳng fải con gà
Fong toả đường trốn: ” ở nhà với em”
Thân trai ở chốn nhá nhem
Bí bách cùng cực lèm bèm buồn thiu
Nhẫn nhịn mỗi lúc một nhìu
Chờ thời cơ đến lìu tìu đi luôn
Một hôm đang lúc thấy buồn
Lạc chân đến chốn fồn hoa đông người
Một nơi quan cảnh tuyệt vời
Vực sâu muôn trượng đất trời chao nghiêng
Thị trấn họp chợ đến fiên
Tấp nập nhộn nhịp nào tiền nào xu
Bán từ cái cúc cái lu
Cho đến cái gáo cái cu bằng đồng
Đồ chơi người lớn tồng ngồng
Bầy bán đầy rẫy như không có gì
Chàng nàng cứ thế bước đi
Đần như ngỗng ị cái gì cũng mê
Từ lúc mới đến vùng quê
Bất chợt cảm thấy phê phê mông quần
Cảm nhận hơi ấm tinh thần
Từ từ lan toả dần dần thoát ra
Nhẹ nhàng bay bổng như là
Tình cha nghĩa mẹ nuột nà như tơ
Trong lòng ko khỏi nghi ngờ
Ma xui quỷ khiến vật vờ quanh đây
Nghiền ngẫm sự lạ vài giây
Quyết định tiến bước mầy mò thử coi
Càng vào càng thấy loi choi
Zai tơ gái đẹp hẳn hoi chào hàng
Định thần ko để hoang mang
Chợt nhận ra vật hào quang chói loà
Quầng dương đẹp đẽ lá hoa
Không gian lặng ngắt nhạt nhoà vô vi
Thế nhân hờ hững trôi đi
Bỏ mặc thần vật nằm ì dửng dưng
Fát ra cái vị đặc trưng
Của cứt của rắm của mừng của lo
Ko hề có chút đắn đo
Chàng nàng lao tới để cho dễ nhìn
Giật mình như chẳng muốn tin
Món đồ fế fẩm im lìm nín thinh
Cái bô nằm đó một mình
Vừa xấu vửa bẩn hôi rình xung quanh
2 người tiến lại thật nhanh
Hồi hộp hét cỡ tranh giành lẫn nhau
Đột nhiên trở gió trên đầu
Hoa tan cỏ nát một màu tang thương
Nhân dân nháo nhác muôn fương
Bỏ chạy tán loạn fố fường vắng hoe
Cuồng fong vũ bão toé loe
“Vù vù” 2 tiếng tai nghe lạnh lùng
Một gã trai trẻ yêng hùng
Toàn thân lả lướt khùng khùng điên điên
Cất lời: “2 vị thần tiên
Đừng hòng chiếm đoạt thiên cơ thằng này”
Nói rồi tung cước như bay
Chàng xô nàng té ăn ngay đề giầy
Thằng kia được thể bầy hầy
Bồi cho cú đá uầy uầy trúng chim
Bao fen máu chảy từ tim
Đại bàng gãy cánh như fim hoạt hình
Cơn đau bộc fát linh đình
2 hàng nước mắt rập rình chảy ra
Từ từ gục xuống thềm hoa
Cát bụi xào xạc xa xa chiều tàn

Đến khi tỉnh lại cơ hàn
Người đi mất dạng bỏ chàng đã lâu
Cái bô cũng chẳng thấy đâu
Nàng cũng ko nốt nỗi sầu dâng lên
Thàng ngày hạnh fúc ko tên
Giờ đã kết thúc rên lên thét gào
“Chuyện này là ra làm sao?
Đéo hiểu gì cả, trời cao đâu rồi?”
Dứt lời sấm đánh ì ồi
Vang lên giọng nói bồi hồi xa xôi
“Thằng kia mày láo vừa thôi
Đi về fương bắc mà lôi nó về
Kẻ thù là gã Nước Tè
Moi được bí mật vào hè năm kia
Quyết tâm định đoạt fân chia
Thứ bậc thiên giới tăm tia ngai vàng
Cái bô là của Ngọc Hoàng”
Nghe xong chàng thấy ngỡ ngàng run run
Nhiệm vụ cao cả vô cùng
Lên đường khẩn cấp truy lùng kẻ gian
Cứu nàng cứu cả kho tàng
Cứu cả vũ trụ đang hồi lâm nguy.

Chương 5: trận đánh cuối cùng, lời giải cho các nhân vật

Đường xa vạn dặm xá chi
Gian truân khổ ải làm gì được anh
Tấm thân yếu ớt mỏng manh
Fơi sương fơ gió chỉ mành treo chuông
Dù lòng nôn nóng cuống cuồng
Trái tim thổn thức buông xuôi cho rồi
Mang theo bao nỗi bồi hồi
Thong thả tiến bước xa xôi cũng đành
Ngày ngày tu luyện thật nhanh
Hết ăn rồi ị lại bành chân ra
Dọc đường sương khói bao la
Bao nhiêu gốc mận đơm hoa trổ cành
Cành cao chim hót tình tang
Bón fân tưới tắm đã mang xuân về
Vừa đi vừa tập mân mê
Vo cứt thành cục sướng tê cả người
Học được tuyệt kĩ trên đời
Kim cang đại lực vời mười chân nguyên
Đi ị như mì ăn liền
Đảo như rang lạc có tiền tiêu ngay
Ra lò thơm fức bay bay
Vừa tròn vừa cứng vừa dày vừa to
Chứa chan nỗi nhớ niềm lo
Ân tình gửi gắm ốm o muộn fiền
Tình yêu trời đất thiên nhiên
Chăm cây bón cỏ những miền đã qua
Từng ngày từng tháng hát ca
Ăn ngủ ỉa đụ chỉ là fù du
Ko quên nhiệm vụ báo thù
Lần mò tìm kiếm nhưng mù thông tin
Chỉ bước theo nhịp trái tim
Ko fương ko hướng lim dim thở dài

Thế rồi bỗng một sớm mai
Ngửi thấy hương vị cứt mài gốc cây
Cả người bỗng thấy fây fây
Như gái có chồng, mây có gió đưa
Vội vàng chạy tới gốc dừa
Cứt vẫn còn ướt, mới vừa đây thôi
Mùi này nhờ nhợ hôi hôi
Đích thị là của người tôi yêu thầm
Chửi thề văng bậy lầm bầm
Lần theo hướng gió tận tâm truy lùng
Tiện tiểu, tiện đại, tiện trung
Hồn trung máu nóng phừng phừng truy hoan
Thế rồi thẳng tiến lẹ làng
Cứu người trên hết mỡ màng 1 fen
Trớ trêu cái kiếp rối ren
Từ trong xương tuỷ đã quen chơi bời
Bây giờ vất vả rã rời
“ĐM đợi đấy ông chơi lại mày”
Lòng đầy háo hức hăng say
Khi mà cảm thấy ở ngay gần kề
Giảm ga đạp số tấp lề
Rúc vào bụi rậm gót lê nhẹ nhàng
Con đường trải nắng huy hoàng
Trời chiều đổ bóng cảnh quan thân tình
Đằng kia 2 kẻ bất minh
1 nam 1 nữ ình ình với nhau
Tiếng kêu tiếng thở gấp mau
Cả tiếng nhóp nhép nhai rau trong mồm
Chàng bò tới trước lồm cồm
Rình xem những chuyện lôm côm the fòng
Nhớ ra nhiệm vụ nóng lòng
Nhảy ra luôn thể lòng vòng cho xong
Gầm lên đất lở trời long
“Hỡi quân chó má đừng hòng thoát thân”
Tên kia đang lúc bần thần
Kêu “hự” 1 tiếng toàn thân cứng đờ
Khí dương đảo ngược về bờ
Như sóng vỗ bể bất ngờ vỡ đê
Buông tay gục ngã ê chề
Còn nàng thoát nạn phê tê cả người
Phì phò chỉnh đốn nụ cười
Nhìn chàng chan chứa ko lời nói ra
Tình yêu bộc fát như hoa
Về bên người cũ thật là quá vui
Thế nhưng chuyện chẳng ngọt bùi
Thằng kia sống lại dùi cui gãy lìa
2 hàng nước mắt đầm đìa
Hận tình ứa nhựa xin chià đắng cay
“Chính tại 2 đứa bọn bay
Hại tao nông nỗi, chết ngay bây giờ”
Thoảng nghe hương gió mộng mơ
Đưa mùi khắm khú vật vờ thiên nhiên
Tung ra tuyệt kĩ cuồng điên
Quyết biến tất cả thành miền su-pe
2 người ko có gì che
Sặc hơi cứt đái nó tè tràn lan
Nước tè vừa đặc vừa khan
Sánh như mật ngọt, vừa chan vừa bùi
Cả 2 cứ bước giật lùi
Nội thương nghiêm trọng, chết vùi đây sao?
Do chàng trước đó tào lao
Quá ham luyện chưởng nên hao chất nhờn
Còn nàng làm cá thờn bơn
Quẫy như bơi ngửa nên sườn bị thương
Giờ đây nguy hiểm khôn lường
Sức cùng lực kiệt hết đường tháo thân
Nhìn nhau đăm đắm một lần
Một lần như thể cục fân cuối cùng
Đột nhiên đầu óc lùng bùng
Ánh sáng le lói đã vùng thoát xa
Vặn mình chàng chổng đít ra
Toàn thân uốn éo mãng xà quẫy đuôi
Bắp thịt teo tóp ko nguôi
Bộ máy tiêu hoá như nồi nước sôi
Huy động dinh dưỡng trên người
Chuyển hoá thành cứt, thành ruồi, thành chim
Thế rồi bỗng chợt im lìm
Thời gian đọng lại trái tim fập fồng
Nàng nhìn nàng hiểu thần công
Bèn ngay lập tức xoè mông rặn bùm
Bao nhiêu khí thải thối um
Nàng nén 1 fát rùm beng chién trường
Gió xuân fơi fới như đường
Ào ào lao tới kẻ đương đứng nhìn
Thấy vậy chàng ngoáy cửa mình
Tằng tằng mấy fát linh đình liên thanh
Mười mấy hòn cứt bay nhanh
Được rắm nâng đỡ hoành hành phăm phăm
Hoà quện gắn bó trăm năm
Ko gì đỡ được, trúng cằm tên kia
Ăn đòn tới tấp tía lia
Hắn ko ngờ nổi hồn lìa khỏi chim
Vào người vào cổ vào tim
Vào cả chỗ hiểm, bim bim bóp còi
Sặc hơi xú uế thòi lòi
Ngắc ngoải giãy dụa đến fòi cả fân
Cái chết thê thảm muôn fần
Ra đi chẳng có thân nhân quây quần
Còn đôi nam nữ bần thần
Hạnh fúc vô độ đến gần ngó nghiêng
Đá xác sang hẳn 1 bên
Tìm thấy cái vật thiêng liêng vô cùng
Chiếc bô bao kẻ truy lùng
Nguồn gốc bao chuyện lung tung trên đời
Niềm vui khôn xiết mỉm cười
Mỗi đứa 1 fát ị vào cho tươi
Kết thúc ngẩng mặt lên trời
“Ê xong rồi đấy, ông trời kia ơi”
“Bọn mày dám ị khơi khơi
Bố mày rất ghét chơi chung cài này
Đừng tưởng tao sẽ nương tay
Biến thành cứt rắm, bọn mày chết đi!”
Thiên thu vạn cổ vô vi
Vui buồn xem kẽ là vì thế nhân
Một kẻ mãi mãi hoá fân
Một người muôn kiếp làm thân rắm xì
Tình yêu vẫn mãi sân si
Mỗi khi buồn ỉa hãy đi từ từ
Đánh rắm rồi fệt đứ đừ
Họ sẽ hội ngộ lắc lư cùng người
Ai ai cũng ị suốt đời
Chính bởi rắm cứt nói lời yêu nhau
Câu chuyện đa sắc đa màu
Giang hồ truyền bá về sau vẫn còn.

Hết.

 

Hóa ra năm 2007 mình đã vô tình nói đến những sự kiện của quãng đời hiện tại :-ss…

———-

ChuKim – 2007

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.