Ôi những chàng trai
Hành ăn hàng bữa
Thường xuyên ngã ngửa
Chả hiểu tại sao bỗng dưng ăn hành??
Ôi những người đàn ông trưởng thành
Thi thoảng khô hanh
Cất tiếng hét lanh lảnh:
“TÔI CHÁN ĂN HÀNH
LẮM RỒI HỠI TRỜI XANH”
Ôi này các anh
Sao chẳng đôi lần
Nghĩ cho hoàn cảnh
Những nhà trồng hành
Lắm nỗi giận hờn, phẫn nộ bởi mấy anh
Cũng oan ức lắm chứ nào đâu ráo hoảnh
Khóc lóc mịt mù mưa gió vòng quanh
Hiểu chưa?
Đó là chuyện thời tiết
Tạo nên nghề trồng hành
Ôi các ông bạn hiền lành
Hành còn nhiều lắm
Triền miên miết mải cuộc đời
Có người ăn mỗi lần một ít
Có người ăn mỗi lần hai ít
Có người còn khổ hơn
Mỗi lần ăn tận ba, bốn, năm nhiều
Thế rồi cũng ăn, mà còn ăn hết
Con giun xéo mãi cũng không quằn
Thấy chưa
Các ông ăn hành
Là một niềm hân hoan thanh cảnh
Ngày mai gặp tôi
Lại hề hề xỉ vả
“còn hơn mày, hành không có mà ăn
..”