có nỗi buồn nào như nỗi buồn yêu đương

vấn vương

nhớ thương lạnh lùng ập tới

nào đâu báo trước lấy một lời

em đi qua rồi em lại đi qua

qua trong nhau những ngày trời chẳng mưa chẳng nắng

vẳng bên tai

một cuộc sống ngày mai chẳng biết bao giờ

mắt nheo nheo lờ đờ nhìn vào quá khứ

 

có nỗi buồn nào như nỗi buồn mệt lử

quay khắp một vòng

là lá thư bay trong thế giới

là tiếng cuộc đời chua chát chơi vơi

là tiếng loài người bật cười

là tiếng mình lặng im ồn ã

thì nghỉ ngơi, thì ngủ một giấc thật sâu

ngày mai có mệt cũng bõ thân

ngủ say hay tỉnh say.?

 

có nỗi buồn nào như nỗi buồn hôm nay

sống day dứt

thực tại đọa đày

những con người bịt tai, nhắm mắt

những con người lay lắt áo cơm

những con người lay lắt áo cơm

một dân tộc gằn lên tiếng nấc

ngày ngày được nhắc

những kí ức đạn bom

những kí ức hem hom nghèo đói

những kí ức le lói sự thật

có bao giờ nhìn tới phía đằng lưng.?

 

có nỗi buồn nào như nỗi buồn hôm nay

nhớ lại những ngày

đã trôi qua một thời thơ dại

bảy, tám, chín

vài ba tuổi đầu

đã ngây ngô gieo một mầm cây không có gốc

đã mang trên vai một tình yêu không bốc lửa ngày đầu

rồi khấp khởi tuổi mười bốn mười lăm

em chăm ngoan em được vào đoàn

đó

hoàn toàn vinh dự

tự nguyện thiết tha

đến giờ vẫn nhớ

những buổi học sau ca

biết bao gương mặt hề hà

mấy thanh niên nghịch phá cợt nhả

hể hả gặp nhau

ờ mày cũng đợt ba đấy hả

thế là cùng mặc áo mặc quần

mà không dám khoe tấm thân trần kiêu hãnh

tự nhủ

“trận đánh kia hẵng vẫn còn dài”

ôi một niềm vui được cuộc đời dạy dỗ

 

có nỗi buồn nào như nỗi buồn xa lạ

người ta làm gì mặc họ

chúng nó làm gì mặc chúng nó

đừng dây vào cứt chó

con cứ ngoan thôi con có nghe không

con có nghe không

 

chẳng nỗi buồn nào như ngày hôm nay

chúng mình, chúng ta, chúng tôi

loay hoay giữa cuộc lôi thôi

ngày ngày ngồi, đứng, nằm như loài người

đêm đêm quỳ, bò, dạng như loài chó

thức ngày mong đêm

thức đêm thấy đêm dài sao thật khó

làm những chuyện này nọ cho ra hồn

 

và chẳng nỗi buồn nào như cuộc đời vui biết mấy

nóng rẫy mặt đường

một hai chân đất vẫn phải bước đi

theo tiếng thầm thì

vọng từ trong lồng ngực

cởi áo mà đi

trần trụi thô bỉ như thế gian

không sợ hãi, không e dè

không xin gì mà phải cầu người ta cho lại

không thảm hại

như cái nhìn dành cho nhau

của hôm nay một ngày đau không thành tiếng

 

rồi em ơi, một mai trời cao chim liệng

dẫu chúng ta có không còn

dẫu chúng ta không được ngắm ngực, mông

dẫu chúng ta không say sưa nghe rên rỉ vì hạnh phúc

dẫu chúng ta không ở đó kể lể chuyện nhục tình

thì chúng ta vẫn sẽ ở trong nhau

trong những câu chuyện về một thời cởi áo sống là mình

và lúc ấy nếu có đủ lặng thinh

anh sẽ buồn nỗi buồn thời tiết

chuyện nắng chuyện mưa chuyện trong veo nhiệt độ

chuyện về một thời tơi tả nhớ thương..