Lớp cấp hai của mình, mỗi lần họp mặt nhau, là gặp toàn người yêu cũ.

Học lớp sáu mình chưa biết gì. Đến năm lớp bảy trở đi thì mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Thằng Việt bạn mình từ hồi lớp một bắt đầu tán gái. Thằng Linh cũng tán gái. Thằng Vinh tán gái. Thằng Khánh tán gái. Thằng Lâm tán gái. Thằng Nghĩa tán gái. Mấy thằng khác tán gái. Thằng nào cũng tán gái.

Tất nhiên, sống trong không khí rộn ràng như vậy, mình cũng tán gái nốt.

Môi trường học cấp hai, buổi sáng ở nhà chơi quanh quẩn hoặc đi học thêm cô giáo chủ nhiệm, chiều đi học chính khóa, chiều tối tan trường nếu có học thêm thì cũng loanh quanh toàn mấy đứa cùng trường cùng lớp. Vậy nên trai gái thích mến nhau cũng luẩn quẩn trong phạm vi nhỏ hẹp ấy, dù với bọn mình năm mười ba tuổi, đó đã là cả một thế giới bao la. Nhưng chuyện thích mấy đứa lớp khác xảy ra ở đâu mình chả quan tâm, trong lớp mình, cả lũ chỉ thích lẫn nhau. Thằng Việt thích cái An, thời gian sau thích cái Linh. Thằng Vinh thích cái Thùy, thời gian sau thích cái Diệu. Thằng Linh thích cái Hạnh, thời gian sau thích cái Linh. Mình thích cái Phương, thời gian sau thích cái Hạnh, thời gian sau lại thích cái Linh. Cứ loạn xà ngầu như vậy suốt mấy năm, mà cứ hễ thích thành người yêu của nhau, rất vui. Thằng Kim bạn mình học lớp khác nghe mình kể xong nó bảo chúng mày quần hôn à, mình cười hề hề ừ đúng rồi đúng rồi.

Nhưng hồi ấy mình tuyệt không nói ra chuyện mình thích cái Thùy.

Ngoài thằng Vinh thích nó, rồi trở thành trường hợp hiếm hoi thất bại, mình chẳng biết chuyện tình cảm nào của cái Thùy nữa. Cả đám cứ chơi với nhau như thế, chuyện thích thiếc trẻ con cũng cứ thế trôi đi, hay là quay vòng đi, hihi. Tình bạn đẹp đẽ kể cũng tốt, hồi đó mình còn mải mê với những chuyện yêu đương khốc liệt hơn. Nhất là khi học xong cấp hai, tức là ra trường, là xa nhau, là không còn gặp nhau hàng ngày. Vào cấp ba, mình có thêm ngay cô em gái, lại cùng lớp, tên là Hồng Anh. Từ lúc lên cấp ba, mình chơi thân với thằng Kim hẳn lên, rủ nó đi chơi cùng đám bạn cấp ba mình. Thằng Kim nhìn thấy Hồng Anh, bèn xán vào lân la trò chuyện. Mình nhìn mà ngứa cả mắt cái điệu bộ đểu cáng của nó, nhưng mình vẫn tỏ ra bình thường cười nói như không có gì. Về nhà, thằng Kim hỏi mày có thích em Hồng Anh không, mình lắc đầu bảo không, điên à, nó là em gái tao thôi. Thằng Kim mắt sáng trưng thế à, được, thế tao tán nó nhé. Mình quay sang quát đmẹ không được, tao cấm mày.

Thế là em gái thành người yêu. Sau này lớn hơn, nghĩ lại thấy chuyện nhận em gái nguy hiểm không để đâu cho hết, lơ mơ là lại tơ tưởng lung tung, nên mình rút kinh nghiệm không có em gái chị hai gì sất. Mình kể cho mấy anh em của mình nghe, ông nào cũng cười khinh bỉ chê mình bản lĩnh kém, sau ông nào cũng dính em gái, ngu thật.

Tình yêu lớp mười, ngoại trừ một vài ngoại lệ, còn thì vẫn xếp vào hạng tình yêu trẻ con, chả ra đâu. Hè năm lên lớp mười một, người yêu lại quay về thành bạn cùng lớp, còn kém hơn mức em gái ban đầu. Nguyên nhân nhảm nhí tới mức mình chả thiết tha gì kể ra ở đây. Nhưng chắc là, tình yêu thì dù hạng bét hay ngoại hạng, cứ không ở cạnh nhau được nữa, thì người ta xa nhau thôi. Chắc vậy. Và đó cũng là mối tình thật sự cuối cùng của mình suốt thời học sinh. Năm lớp mười một và mười hai, mình thích đủ các em. Tán tỉnh các kiểu rất kinh. Thằng Kim với mình say sưa tập đàn, có bài gì mới là lại gọi điện cho nhau bảo tập đi tập đi ông ơi. Rồi thơ thẩn nữa, hồi cấp hai mình đã để ý thấy đám con gái rất khoái đọc mấy bài mình tập tọe viết chơi. Lên cấp ba, một lần trong giờ học nghe cô Thanh dạy văn kể chuyện lúc cô còn là học sinh, được một anh bạn của anh trai cô mê như điếu đổ. Anh này viết tặng cô bài thơ hay lắm, đến tận bây giờ cô Thanh vẫn còn giữ, mỗi lần giở ra xem lại, cô đều không ngăn nổi cảm xúc ngày xưa ùa về, trăm lần như một. Không thấy cô Thanh nhắc gì đến chuyện tình yêu với anh đấy sau đó ra sao, mình đoán là không thành, chắc do anh xấu giai, mình đoán vậy. Làm thơ hay mà xấu giai thì cũng vứt. Nghe chuyện ấy, mình hiểu ngay vấn đề, con gái thời nào cũng thích được tặng thơ, hihi. Thế là lại say sưa, giờ không giữ lại được đống thơ tình viết tặng các em gái ngày ấy, mình tiếc mãi, không thì cũng được cả tuyển tập rồi, sau này mình mà có con trai, mình sẽ cho nó thừa kế luôn, tha hồ dùng.

Bao nhiêu công sức, chưa kể vẽ vời rồi làm quà tặng này nọ, mất rất nhiều thời gian và sức lực của mình và thằng Kim. Cả mình và nó rốt cục không có thêm cô người yêu nào trong hai năm cuối cấp, suốt ngày chỉ biết nhìn nhau thở dài kêu chán.

Hết cấp ba, mình với thằng Kim vì chuyện học hành mà mỗi thằng một nơi, mọi chuyện còn tệ hơn. Mình cắm cúi đi học, đi làm thêm, la cà nói chuyện trời biển với hội anh Tú, anh Hưng. Mấy ông kia ông nào cũng có người yêu, chỉ mình mình là không. Buồn chán thối mặt. Quãng thời gian ấy, xa nhau bao nhiêu năm, mình lại nhớ cái Thùy. Chả biết có phải do không còn ai để nghĩ tới không, nhưng mình nhớ cái Thùy thật. Lúc còn học cấp ba, mỗi lần họp lớp là gặp toàn người yêu cũ, cả lũ vẫn cười nói tí toét trêu chọc nhau. Nhưng mình tuyệt không nói ra chuyện mình thích cái Thùy. Thi thoảng nói với nhau vài câu chuyện, hỏi thăm này kia. Cứ như thế, không nhiều không ít.

Năm ấy, thằng Kim có người yêu.

Thằng này mình tưởng sẽ ở vậy cả đời, thế mà rồi nó lại có người yêu, tài thật. Anh em mừng cho nhau không để đâu cho hết. Người yêu thằng Kim là cái My, nó nghe thằng Kim bảo mình chưa có ai đâu, em xem có bạn bè gì giới thiệu cho bạn anh với, nó quay ra cười cười bảo được, cứ để đấy cho em. Lúc ấy mình thấy hai đứa nó yêu nhau thật là tuyệt.

Chúng nó giới thiệu Minh Anh cho mình, rủ rê hẹn hò ăn uống kiểu hai đôi rất vui vẻ. Mình cũng chớp thời cơ mà à ơi cười tình, mắt đảo như rang lạc, hihi. Sau đó mình với em Minh Anh không cần thằng Kim và cái My nữa, tự hẹn nhau đi chơi riêng. Lúc ấy, thật tình cũng có chút tình cảm thích nhau, nhưng mình thấy có chút gợn trong lòng, không sao bỏ đi được. Mình gọi thằng Kim, nó kêu bận, mình biết thừa nó rảnh rang chứ bận gì đâu, có bận đi với người yêu nó thôi, đúng như quy luật biến mất của những thằng bạn có người yêu. Mình làu bàu chửi đmẹ bạn bè như l., mình bắt máy gọi Thùy.

Gợn gì không gợn, hóa ra là gợn Thùy. Gặp Thùy, mình hiểu ra ngay. Dạo ấy đi với nhau, ở cạnh nhau nói cười trong trẻo lắm, giờ nghĩ lại mình lại thấy xốn xang. Mấy đứa bạn mình không biết chuyện mình thích Thùy, chúng nó thấy Thùy bao năm cũng chẳng thích ai, đinh ninh chuyện tào lao tầm phào vớ vẩn kiểu bạn bè thân thiết, cứ trêu là tình yêu mùa hè. Mà chúng nó trêu thật, chứ chẳng phải gán ghép gì.

Mùa hè thì phải đi chơi, đám bạn cấp hai rủ nhau đi Hạ Long, đứa nào có người yêu thì dẫn đi, không thì đi cùng toàn người yêu cũ cũng vui. Cả bọn hăm hở lên đường, không ai biết đó là chuyến đi chung cuối cùng với toàn các người yêu.

Hồi đó thằng Việt yêu cái Dương, là người ngoài. Nó không quen bọn mình từ trước, qua thằng Việt mới biết nhau. Thế mà nhìn thoáng qua, nó biết ngay mình có vấn đề với Thùy. Nó im im chẳng nói gì, đi chơi về nó gọi riêng mình ra uống nước, hỏi mày thích cái Thùy đúng không. Mình bị bất ngờ, mặt nghệt ra, không nói được câu nào. Cái Dương dồn, đúng là thích cái Thùy rồi chứ gì, nhận đi tao giúp cho. Mình gật như máy, thở dài bảo ừ tao thích nó lâu rồi, nhưng thấy cứ sao ấy, giống như là không bước lên được một bước, cứ làm bạn thấy an toàn hơn. Nói đến đây mình nhớ đến lời thằng Kim nói với mình trước khi đi Hạ Long, mình kể cho nó chuyện mình thích Thùy, thằng này có dạo trước khi chơi thân với mình thì nó rất thân với Thùy. Nó gãi cằm bảo ờ tao thấy có vẻ không ổn, cái Thùy nó thích kiểu người thế nào ấy, khó tả lắm, nhưng tao cảm giác nếu có một lúc nào đó nó đã từng thích ai, thì chắc hẳn nó sẽ thích tao, chứ nó không thích mày đâu, bọn mày quen nhau bao lâu như vậy, nếu thích, nó đã thích từ lâu rồi. Cái Dương nghe kể thế bèn gạt đi, bảo vớ vẩn nghe lời thằng hâm ấy làm gì, để đấy tao.

Mình tưởng nó có cách gì hay ho, ai dè nó gọi riêng Thùy ra uống nước, bảo thằng ấy nó thích mày đấy, mày thích nó không, nếu có thì dấn tới đi, nó không dám dấn đâu.Thế mà lại thành công, tài thật. Thùy ngớ ra, bảo ơ thế à, tao cũng thích nó, nhưng tưởng nó không thích tao, bao nhiêu năm rồi còn gì. Cái Dương cười ha hả bảo ôi giời bọn mày điên hết cả rồi. Thằng Kim đúng là thằng ngu.

Mình với Thùy gặp nhau.

Thùy hỏi mày thích tao à, mình ngượng, quay đi nhìn chỗ khác, không dám nhìn thẳng, bảo ừ, thích. Thùy hỏi sao không nói, mình khịt khịt mũi, không nói gì luôn.

Thùy bảo này quay lại đây, mai đi hẹn hò, hẹn hò, nhớ chưa.

Mình cứ nhớ mãi cái lúc ấy, nhớ mãi. Cả đời chắc cũng không quên.

————————————————

Chuyện yêu đương 1

Chuyện yêu đương 2

Chuyện yêu đương 3

Chuyện yêu đương 5

Chuyện yêu đương 6

Chuyện yêu đương 7

Chuyện yêu đương 8

Chuyện yêu đương 9

———-

ChuKim – 2014

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.