khi tôi viết những dòng này
tôi thấy mình
trót lỡ
quên người ta có nhà để trở về
quên người ta có quê hương để hoài nhớ
quên người ta có thành phố để hào hoa
quên người ta có nông thôn để hiền hoà
quên cuộc đời này có nhà cửa, đường xá, cầu cống, đất đai, cây cối, ruộng vườn, sông suối, biển cả, núi non, mây trời,
có mưa, có nắng, có gió, có nồm, có bão, có động đất, có hạn hán, có lũ quét,
có thiên tai địch hoạ, có tự người hại người
quên người ta có hành tinh này để sống
quên người ta có biên giới để xa nhau
quên ai rồi cũng chết
quên người ta muốn sống
quên người ta muốn chết ở nhà
quên người ta muốn thấy những người già
chết đi trong niềm thanh thản
quên rằng
người trẻ lẽ nào cũng sắp chết
quên người già muốn người trẻ chết sau mình
quên ai cũng đều là nạn nhân của cơn bạo bệnh
quên đi như một mệnh lệnh
để gào thét sinh tồn
quên hết rồi
tôi
quên mất cả giọng nói của mẹ tôi
cho tới giây phút cuối cùng
điều duy nhất tôi không muốn quên
là giọng nói
của những người
tôi yêu
———-
ChuKim – 2020
ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Trong khả năng của mình, mong bạn chia sẻ những bài viết của anh, như một sự khích lệ. Nếu có thể tài trợ/ủng hộ bằng vật chất, vui lòng ấn vào đây. Xin cảm ơn.
– natchukim.cogaihu@gmail.com –
Tái bút: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.
Thật đau lòng khi nhận ra thời gian sẽ làm phai dần đi những thứ không hiện hữu…
LikeLiked by 1 person
có những chuyện vô tình cứ nhớ mãi, lại có những chuyện ngồi thẫn thờ mãi ko lục lại nổi :)) đến cả trí não mình mà mình cũng phụ thuộc vào may rủi.
LikeLike