Mười mấy tuổi, mình tin vào hai điều: nhạc rock và tình yêu.

Tất nhiên, ở độ tuổi ấy thì đã tin là phải tin vào tình yêu sét đánh, tình yêu dữ dội hơn hết thảy những chuyện tình đầy bão tố trên đời này, những chuyện tình đã trở thành kinh điển trong những bản nhạc, những cuốn tiểu thuyết, và những bộ phim..

Mình tin sái cổ, tin theo kiểu đời này, những mối tình dù đến dù đi, nhất định sẽ đến một lúc, tình yêu sét đánh xuất hiện, và bổ những nhát chí tử vào tim mình. Những năm tháng ấy, thiếu niên Kim mười mấy tuổi thực sự đã tin như thế, với một trái tim sáng trong dịu dàng không gì lay chuyển nổi.

Nhiều năm về sau, cuộc đời đã lay chuyển thiếu niên Kim.

Mình yêu đương mấy bận, quen người con gái này, quen người con gái kia. Gặp nhau, ở cạnh nhau, rồi lại xa nhau.. Với mình, mối tình nào cũng là sự vun trồng rồi chớm nở, cả một quãng đường đi bên cạnh nhau, rồi mới thực sự ở cạnh bên nhau. Lúc ấy nghĩ, ờ, như thế này lại hay, mọi thứ cứ quay quắt, cả niềm vui và nỗi buồn, cảnh tượng hai đứa vờn nhau như mèo vờn chuột cứ thế diễn ra, dai dẳng mãi chẳng chịu xong phim.

Mấy đứa bạn mình bảo mình điên, không tán nhanh lên nó yêu thằng khác mất thì sao, mình cười hì hì, bảo thì thôi chứ sao, không phải vội không phải vội, cứ từ từ đấu trí thế này, cũng vui.

Những chuyện ỡm ờ lửng lơ như thế cứ diễn ra, cũng vì đó chẳng phải là tình yêu sét đánh, đó là thứ tình yêu nảy nở, lớn lên và day dứt theo ngày tháng, theo những lần nói chuyện, những buổi gặp nhau chẳng nói là hẹn hò. Thậm chí, có lúc mình còn nghĩ, tình yêu sét đánh khéo chẳng có thật trên đời, hoặc có lẽ mình không hợp với tình yêu như vậy.

Khi đó, mình đã không còn là thằng Kim mười mấy tuổi năm nào.

Thế mà, niềm tin của thằng Kim năm ấy, đùng cái lại trở thành sự thật. Ấy là khi mình gặp Châu.

Chuyện bắt đầu từ dạo mình hay chửi mấy thằng bạn mình là nô lệ của sự rảnh rỗi. Lúc đi làm đi ăn thì không sao, hễ cứ về đến nhà là ỉ ôi kêu chán không có gì giải khuây. Sách không đọc, nhạc không nghe, phim không xem, tán tỉnh gái gú thì nhồng hết cả lên như chó dại thấy trẻ con. Thế nên một đám mấy thằng không có người yêu suốt ngày hô hò nhau tụ bạ trà nước rồi nhậu nhẹt, nói chung là bê bối vô cùng.

Nghe mình chửi, bọn nó cười hệch, bảo đmẹ mày thì cũng làm đéo có gái, may mà bọn tao rủ nên mới kiếm được cớ ra đường chứ không thì cũng ở nhà ôm cái máy tính chứ hơn gì bọn tao.

Mình nghe thế cay mũi lắm. Cảm thấy như một con thú bị thương, mình hạ quyết tâm bế quan nằm nhà, tức là ít la cà với đám giang hồ nửa mùa, dành thời gian trau dồi kiến thức, tăng cường giao lưu mở rộng quan hệ với phái nữ, đặc biệt là phái nữ ngực to..

Lơ ngơ thế nào, mình quen Châu trên mạng. Chuyện trò dăm ba câu, rồi bẵng đi, chẳng nói với nhau thêm lời nào.

Mình nhớ, buổi chiều hôm ấy, một ngày tháng Chạp, trời cũng se lạnh như hôm nay, mình rảnh rang bất chợt, ngồi dưới tán cây gần nhà, bên quán nước quen nhấp ngụm nước trà ấm nóng. Thằng Trung rủ mình ra vì mấy chuyện anh em thợ thuyền công việc, trao đổi được một lát xong việc, nó kêu bận, đứng dậy xách xe dông thẳng một mạch, bỏ lại mình ngồi đó. Mình ngước mắt nhìn lên, thấy trên đầu là tán cây xanh rì, ánh sáng xam xám tai tái của một buổi chiều mùa đông le lói chiếu qua kẽ lá. Nhấp thêm ngụm trà, quyết định phải trải qua ngày hôm nay cùng phụ nữ, kẻo không thật phí hoài.

Rà điện thoại tới lui, mình tặc lưỡi nhắn tin cho Châu, ừ, tất nhiên là mình có lý do chính đáng, chứ không phải kiểu nhắn tin em rảnh không mình café đi, thô thiển chết mẹ. Lý do gì thì mình không tiết lộ thành văn bản được, hihi.

Thử vận như thế, Châu đồng ý, lại bảo gặp ngay đi. Mình cười hì hì bảo ừ, mình gặp nhau ngay nhé.

Hẹn hò quán xá, đường đi lối lại loanh quanh ngoắt ngoéo, mình ngồi trên ban công quán quen, tha thẩn chờ đợi, lôi sách ra đọc cũng gọi là được dăm chữ vào đầu.

Châu đến.

Châu đẹp, tóc dài như dòng suối mát chảy qua lòng mình, cái nhìn trong trẻo làm thằng mình tưởng kiêu hùng thế nào, cũng có lúc ngẩn ngơ như ngày hôm nay. Cả buổi chiều, chuyện trò rủ rỉ rù rì với nhau đủ thứ trên đời, kể cho nhau nghe những chuyện cũng chẳng hiểu tại sao lại kể. Bên tai mình nghe có tiếng sét nổ giữa trời quang mây tạnh.

Chia tay nhau trong cơn mưa chập tối, chỉ kịp dặn dò gặp lại vào một ngày chẳng biết là gần hay xa.

Mình về, tưởng phát điên lên được. Lao ngay đi gặp mấy thằng giang hồ nửa mùa, kể ôi hôm nay tao vừa gặp một em phải nói là tuyệt vời. Hiệp béo đưa miếng nem chua rán lên miệng, vừa nhai chóp chép nó vừa hỏi như nào mà tuyệt vời, kể xem nào.

Mình thở một hơi dài say đắm, hóa ra trên đời này cũng có cách thở dài huyền ảo đến thế, mình chưa phê thuốc bao giờ nhưng chắc phê lắm thì cũng chỉ đến thế là cùng. Hiệp béo nhìn mắt mình lim dim, miệng cười tủm tỉm, nó thở dài ngao ngán, lắc đầu bảo quả này chắc là yêu thật mẹ mất rồi.

‘Thì ra trên đời có nụ cười nghiêng thành đổ nước, đó là nụ cười đầy rẫy tình yêu, tôi đã tìm được lý tưởng của tôi rồi..’

Hồi nhỏ xem Châu Tinh Trì đóng phim Đường Bá Hổ. Đường Bá Hổ ngoài đời là một tay tài danh bên Tàu ngày xưa, trong phim được xây dựng nhân vật thuộc loại xuất chúng, người đời thường nói ‘không giàu thì phải đẹp giai, không làu kinh sử phải dài ba gang’, riêng Đường Bá Hổ của anh Trì đáp ứng được mọi yếu tố để tán gái, có thể nói là bách nghệ tinh thông. Tuy nhiên, đến đoạn Đường Bá Hổ gặp Điểm Thu Hương thì đổ rầm rầm chỉ trong nháy mắt, và anh đã thốt lên cái câu kinh điển vừa rồi. Mình xem một lần mà nhớ mãi, cứ tấm tắc khen hay trong lòng suốt bao nhiêu năm. Thế mới thấy, tài lanh cho lắm vào rồi cũng thành kẻ si tình không có lối thoát mà thôi.

Mình trúng tiếng sét ái tình thật, trúng không một chút mảy may nghi ngờ. Đó là thứ tình yêu rất kì lạ, không dựa trên kỉ niệm, không dựa trên sự thông hiểu, tất cả thuần túy giản đơn là tình yêu bừng nở như một đóa hoa. Nói nữa lại thành sến xẩm ngôn tình, nhưng đại để là lúc ấy, tâm trí mình chỉ còn Châu. Không còn cô gái nào khác, chỉ còn Châu.

Y hệt như Đường Bá Hổ, mình cũng lao vào tán tỉnh, cũng này nọ rất kinh, đấu trí các kiểu. Sau này, khi đã ở bên nhau, Châu bảo ấy là khi tán tỉnh nhau, mình cười, mình cứ cười thôi.

Ở cạnh nhau, tình yêu đẹp như biết bao chuyện tình đẹp đẽ khác trên đời, Châu bảo, ngày hôm ấy, em đi gặp anh, lòng thầm nghĩ giời ơi chết mất hồi hộp chết mất, em tự hỏi lúc anh chờ em thấy thế nào, chứ em muốn nổ tung lên như đi gặp định mệnh của em vậy..

Mình chợt hiểu, cái gọi là tiếng sét ái tình, nó cũng hệt như muôn vàn cách mà con người vẫn tìm đến và yêu thương nhau khắp thế gian này, nó sẽ đến từ cả hai phía. Định mệnh có thể đảo dời, có thể bất khuất nhân định thắng thiên, nhưng còn tình yêu, tình yêu thì không cách nào khác được.

Mấy lần trước mình kể chuyện yêu đương, có cô bạn đọc xong bảo ơ hay thằng này hóa ra toàn đang yêu người này lại bổ ngửa sang yêu người cũ, rồi lại loanh quanh ngang dọc thế à. Mình thộn mặt, mò mẫm đọc lại thấy cũng không hẳn là không có lý. Tặc lưỡi bảo người yêu, em cứ yên tâm ba cái chuyện anh vừa kể vừa bốc phét ấy mà, mình vừa nói vừa cười toe toét không kìm lại được, Châu thì vừa lườm mình vừa cười. Hihi.

Khoảng thời gian bọn mình ở cạnh nhau cũng khá đặc biệt, đám giang hồ nửa mùa bạn mình, gần như thằng nào cũng có nơi có chốn, thằng nào cũng cúc cung tận tụy như một tên nô lệ chính cống. Nói gần như là vì trong nhóm bạn nào cũng sẽ có một thằng mãi không có người yêu, đến mẹ mình già thế mà vẫn có một ông bạn như vậy đến tận bây giờ. Đợt ấy anh em gặp nhau đông đủ quả thật hiếm hoi, họa hoằn lắm mới có những lúc thong thả ngồi kể tao với người yêu tao như này như nọ cho anh em nghe.

Nói là đợt ấy, vì nó chẳng kéo dài mãi.

Mình và Châu xa nhau. Xa nhau như những chuyện yêu đương mình đã kể, nhưng chẳng vì ai khác. Mình và Châu xa nhau, cứ thế xa nhau, hệt như một chuyện tình tàn phai không cách nào khác được.

Mấy thằng bạn mình cũng thi nhau rơi rụng, đến lạ. Anh em gặp nhau, bảo tao tạch rồi, ra đi sau mày, anh em mình lại quay trở lại thành một lũ ngơ ngác cô đơn nô lệ của sự rảnh rỗi như trước đây.

Mình thở dài, Hiệp béo nhìn thấy, nó vỗ vai bảo thôi, thở dài đéo gì, cứ nghĩ rằng hoa sớm nở thì hoa sớm tàn, nghĩ thế cho nhẹ nhõm.

Mình không thở dài nữa, chỉ nghĩ, hoa đâu có tàn, đóa hoa bừng nở ngày nào, rồi sẽ trở thành những mầm sống mới trong đời, dù lặng lẽ hay dữ dội bên những mối tình đã qua. Bất giác lại thở dài.

Tiếng thở dài buồn bã, âm điệu chẳng khác gì với tiếng thở dài tình ái trước đây..

————————————————

Chuyện yêu đương 1

Chuyện yêu đương 2

Chuyện yêu đương 3

Chuyện yêu đương 4

Chuyện yêu đương 5

Chuyện yêu đương 6

Chuyện yêu đương 8

Chuyện yêu đương 9

———-

ChuKim – 2016

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.