Ngày giỗ mẹ sắp đến, cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng lòng người trong gia đình bị chia cắt.

Là đang nói đến chuyện cúng bái và đốt vàng mã.

Nhà có ông chú, làm nghề thầy cúng. Lúc còn nhỏ, đến chơi nhà chú, thấy có sách chữ nho, chú ngồi đọc, thấy cũng hay hay. Chú ăn chay, hay mặc quần áo nâu, đeo cái bị, trong nhét mấy quyển sách ấy. Tình cảm dành cho chú không đặc biệt, không xa cách, không gần gũi, nó cũng nhẹ nhàng trong sáng như mọi thứ tình cảm gia đình khác, của một thằng cháu không sống ở quê.

Ngày mẹ mất, có người nói, mẹ cháu mất vào giờ không tốt, nên làm cái lễ cúng để sau này anh em được khoẻ mạnh, làm ăn được tốt. Trả lời, cảm ơn ý tốt của cô chú, sau này cháu ốm yếu thì một là do thể trạng không ổn, hai là không chịu rèn luyện sức khoẻ, ba là do môi trường sống xuống cấp về vệ sinh, còn nghèo hèn thì một là do ngu dốt không biết cách làm ăn, hai là do lười biếng không có ý chí, tuyệt đối không liên quan gì đến sự mất mát này. Người ta nghe xong, gật đầu không nói nữa. Ông chú làm nghề thầy cúng lúc sau đến, nói, chú xem rồi, mẹ cháu mất vào giờ đẹp, giờ tốt, không vấn đề gì cả, không phải làm gì cả.

Lớn lên, đi học, rồi đi làm cái nghề liên quan sát rạt đến những chuyện cúng bái, phong thuỷ. Sống trong xã hội trọng âm phần, gặp mười người thì hết bảy, tám người hỏi, thế có biết về phong thuỷ không. Không, chỉ biết về vài nguyên tắc cơ bản thôi. Câu trả lời đại khái như vậy, lặp đi lặp lại hàng ngàn lần. Ơ thế trong trường không được dạy à. Không.

Nhìn ngó, va chạm, đủ thứ chuyện, như con đường trưởng thành trên hè phố. Tiếng thở khẽ giữa cuộc đời đảo điên.

Xã hội rất buồn cười, người ta tin cái thước Lỗ Ban nó có sức mạnh xoay chuyển càn khôn, xoay vào số đỏ au thì là tốt, xoay vào chỉ một ô màu đen thôi, thì khéo chết cả nhà. Thằng cu em ngồi uống bia, nó kể chuyện, mới đi làm, sếp giao cho thiết kế cái thiệp mừng năm mới để in tặng khách hàng. Tay mơ thôi, có phải dân thiết kế đâu, tức là sếp cũng chẳng quan trọng mẹ gì hình thức cái thiệp ra làm sao, mày cứ lên mạng học theo mẫu sẵn mà làm, có tên mình là được. Lúc in thử, sếp lôi trong hộc bàn ra cái thước Lỗ Ban, kéo kéo ướm ướm, rồi bảo, mày làm vầy thì chết cả công ty.

Xã hội rất buồn cười, ngày xưa có dạo cùng bạn mở quán cafe, một cách hào hứng và bốc đồng. Vẽ vời rồi sửa sang chán chê, thích thú lắm. Mẹ bạn bảo, nhờ người đi xem rồi, anh em chúng mày được tuổi, để tên anh em chúng mày làm chủ quán, cô nhờ người cúng nhập trạch, chọn ngày chọn giờ rồi. Hôm ấy, ông thầy cúng đến, cúng bằng văn Nôm, khác với ông chú trong nhà, ngồi nghe thấy cũng là lạ. Lúc sau xong việc, ông thầy rổn rảng nói cười, yên tâm yên tâm, cứ thế mà làm ăn. Hỏi chuyện, ông thầy kể, tôi về hưu rồi, từ ngày về hưu mới có thời gian mà đi giúp cho mọi người thế này đấy. Vâng, thế trước thầy công tác ở đâu ạ? Tôi làm trưởng công an phường X cậu ạ.

Xã hội rất buồn cười, có dạo ngồi ở một văn phòng, hai đội chung nhau một địa chỉ. Công việc thì cứ bận rộn vậy, sức ép cũng như những cái nghề kiếm tiền khác thôi, cơm áo gạo tiền thì có bao giờ là nhàn hạ. Đội bên kia gặp trục trặc, không được xuôi chèo mát mái. Bực quá, suy nghĩ mãi rồi tổ chức mời thầy cúng về xem phong thuỷ, phát hiện ra ngồi không đúng chỗ, vận khí nó không phất lên được, các cậu ngồi thế bảo sao mà không thông. Sắp lại chỗ ngồi, sếp ngồi ngay lối ra, nhân viên ngồi trong. Thầy cúng đến cúng bái xin xỏ, xong việc ngồi hút thuốc, cười hề hề bảo cứ yên tâm, đảm bảo ba tháng nữa là phất, không phất thì cứ đến tìm tôi. Ngứa miệng lại hỏi, trước thầy làm việc gì ạ? Ngày xưa tôi là lái xe. Mấy tháng sau, sập, tan nghé xẻ đàn.

Xã hội rất buồn cười, có dạo đi làm nhà cho người ta, vẽ vời rồi thi công cũng có thể coi là cẩn thận. Một ngày, chủ nhà dẫn về một ông sư, bảo ông này rất giỏi rất nổi tiếng về phong thuỷ, người giàu với quan chức hay nhờ ông này xem lắm. Hỏi, ơ tưởng trước chú có người xem phong thuỷ rồi mà, làm theo phương án đấy rồi mà? Đáp, nhưng mà ông này giỏi hơn, chú phải mời mãi mới được đấy. Ông sư đi vào công trường, ngó nghiêng dăm ba phút, trèo lên tầng trên, ngó nghiêng dăm ba phút. Mở sổ ra tra cứu, rồi bảo, anh để cái thang này ở đây, thì làm ăn hỏng cả, mà còn có cơ gặp hoạ, chết cả nhà. Chủ nhà xanh mặt. Lại ngứa miệng, hỏi, bây giờ thế đất và phương án làm như vậy rồi, có cách nào khắc phục không thầy. Ông sư bảo, là tôi nói vậy, nghe hay không thì tuỳ các anh. Chủ nhà ở nước ngoài nhiều năm, rất thích văn hoá kiến trúc phương Tây, cuối cùng nằng nặc đòi đổi phương án.

Xã hội rất buồn cười, cũng lại chuyện đi làm nghề, nhiều chủ nhà trẻ tuổi, thế hệ con cháu của chủ nhà vừa kể ở trên, đi nước ngoài du học, bằng cấp cao vời vợi. Người thì đòi quay đầu giường con về phía phòng vệ sinh, vì ngủ hướng ấy học mới giỏi. Người thì đòi đứng dí sát vào tường để nấu bếp, vì sợ bếp để dịch ra bốn chục phân thì thẳng cửa vào phòng ngủ con, bếp nóng, sau này lớn lên nó ốm yếu dặt dẹo. Bếp từ. Toàn là các chị em phụ nữ. Vừa cười khổ vừa thuyết phục mỏi mồm mới nghe. Cũng may mà còn chịu lắng nghe.

Xã hội không buồn cười chút nào, bao nhiêu lâu nay, chuyện nguồn gốc tục đốt vàng mã, nhiều người nói mãi rồi, báo đài, trên mạng, dưới phố, không phải là không có ai tìm cách giải đáp bí ẩn đằng sau cái tục đốt giấy cho người chết. Gần như chẳng ai nghe, ai đốt cứ đốt, đốt hăng, đốt mạnh, đốt nhiều cho nó tốt. Dưới quê, nói chuyện đừng đốt nữa, đàn ông thì gật gù, không ông nào thiết tha gì, các bà đàn bà thì nhăn mặt, cau có. Lời qua tiếng lại, mọi người ngại va chạm, rồi đâu lại hoàn đó. Có đám giỗ, thói quen của người ta là đến thắp hương thì mang theo tập giấy tiền. Đốt cho người quá cố.

Xã hội không buồn cười chút nào, thanh niên có cái nghề mới, gọi là nghề hầu đồng. Cô đồng bóng cậu trở thành một cái nghề danh giá, phải có căn, có vận số mới làm được. Làm rồi, thì tài lộc đổ vào, làm rồi, thì phát lợi phát danh cho thiên hạ. Thanh niên hứng thú, thanh niên đam mê, thanh niên coi đó là việc tốt làm đẹp cho đời. Thanh niên không có hiểu biết đủ sâu về lịch sử, không có cái nhìn chiêm nghiệm về văn hoá dân gian. Thanh niên không ham thích khoa học. Truyền thông tôn vinh, nâng lên hàng di sản.

Xã hội không buồn cười chút nào, ngày xưa, để xem phong thuỷ, phải mời thầy phong thuỷ về nhà, nghiên cứu, ăn ở trong nhà, xem xét đủ kiểu chán chê, mới ra phương án. Bây giờ, đến nói dăm câu, uống chén nước trà, mà phải mời lắm mới bỏ từng ấy thời gian, rồi về. Chưa được nhìn thấy bản vẽ phong thuỷ có khoa học, có lý có tình bao giờ, chưa được làm việc với trí thức nghiên cứu  thực sự về bộ môn này của Á Đông bao giờ, chưa được làm việc với người biết lắng nghe, biết bàn luận, biết tìm phương án bao giờ, rặt đi nghe lời đám lưu manh vô học, ngồi lên đầu lên cổ. Hoá ra, chuyện trên cổ gắn cục phân là có thật.

Xã hội không buồn cười chút nào, ngày vào chùa làm lễ cầu siêu bốn mươi chín ngày cho mẹ, trong chùa có cái bàn thờ, thờ bức ảnh chân dung phổ biến nhất cả nước. Hai nhà làm cùng một ngày, một nhà đặt lễ lên bàn thờ ấy, một nhà toan định đặt nhưng tự cản nhau lại. Nhà kia hỏi, ơ thế không cúng b. à. Không, không có nhu cầu. Chùa đạo Phật nhưng trong chùa có xây lò đốt vàng mã, khá lớn, đặt ở góc sân. Đốt phừng phừng, sức nóng toả ra rát mặt. Trong lúc tụng kinh, có mấy người mặt hoa da phấn mặc áo nâu vào ngồi chắp tay cùng, ừ thì kệ họ. Tụng kinh xong, lục đục định ra về, họ bảo ở lại dự lễ đưa đò. Ngơ ngác không hiểu gì, thấy nhà kia ngồi cả lại, cũng tò mò ngồi theo. Mấy người kia múa hát những điệu hát cổ quái, ánh đèn chập chờn leo lét. Họ đưa con thuyền giấy ra, bảo góp lễ đi, hỏi góp bao nhiêu, trả lời góp càng nhiều thì càng tốt. Trong nhà có người rút ví. Khùng lên, kéo tất cả mọi người đứng dậy, gằn giọng, mọi người đi ra ngoài ngay, không tham gia mấy cái thứ này. Định tìm sư trụ trì hỏi cho ra nhẽ, tại sao lại dung dưỡng những thứ này ở chốn thờ Phật. Mọi người can, sợ to chuyện.

Xã hội không buồn cười chút nào, đạo Thiên chúa có nghi thức kết hôn ở nhà thờ, được Chúa tạo mối liên kết cho hai con người. Xem cho lắm phim, đi cho lắm Tây, có cầu thì có cung, đạo Phật bây giờ bèn đẻ ra lễ hằng thuận, cũng na ná thế. Không biết có phải do hiểu biết về Phật giáo ngu dốt không, mà thấy ngán ngẩm. Lại nữa, ngày xưa ấn đền Trần là do vua Trần ban cho tướng lĩnh đi đánh giặc xâm lược, thế nên mới diễn ra vào lúc đêm hôm mờ sáng. Bây giờ bày ra, in phát như phát tờ rơi quảng cáo, dân đen xúm đông xúm đỏ, chen chúc, bỏ tiền ra mua. Chả hiểu đi đánh giặc nào, chắc không phải giặc Tàu đang chiếm biển Đông rồi.

Kể chuyện một lúc, thấy xã hội vừa cười vừa khóc, tiếng khóc cười xen lẫn vào nhau, tiếng khóc cười vang vọng và ám ảnh.

Thôi, hết những ngày này, rồi lại chứng kiến cả thôi, đốt vàng mã, cúng giải hạn, cầu tài cầu lộc, phóng sinh, thôi thôi thì thì, thì thì thôi thôi, đủ cả.

Đôi lời tâm sự lúc đêm khuya.

———-

ChuKim – 2018

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.