Lúc nhỏ, tôi có mấy đứa bạn là con của bạn bố mẹ tôi, giống như ai ai cũng đều có những đứa bạn như vậy. Chúng tôi không gặp nhau hàng ngày như bạn hàng xóm hay bạn học trên trường, chúng tôi chỉ gặp nhau mỗi khi người lớn cho gặp nhau, có thể là họ ghé qua nhà thăm hỏi nói dăm ba câu chuyện, cho bọn trẻ con chơi với nhau, có thể là một dịp cơ quan đi nghỉ mát hay phát phần thưởng cho mấy đứa học hành tử tế lúc cuối năm học, cũng có thể là một cuộc họp lớp, giống như đám bạn tôi bây giờ vác theo một lũ lít nhít mỗi lần có dịp tụ bạ.

Tôi nhớ mãi lần cuối cùng tôi gặp thằng Vũ.

Thật tình, tôi không nhớ chính xác tên nó, vắt óc nghĩ không ra, tôi thả lỏng tinh thần, cố chuồi trong cơn say chuếnh choáng, chập chờn của dòng thác hồi ức miền thơ ấu xa xăm vừa chợt hiện về trong cái nắng chiều oi ả, cuối cùng thì tôi mang máng rằng mẹ tôi hay kể chuyện cho tôi về nó, mẹ tôi gọi nó là thằng Vũ. Có lẽ vậy. Thôi, cứ tạm gọi nó là thằng Vũ, đặt cho bạn một cái tên viết tắt đại khái, tôi không đành lòng.

Bố mẹ tôi có mấy người bạn mà tôi quen mặt. Tôi thường nhớ về họ theo kiểu chú Thắng là bố thằng Thái, thằng Long; cô Linh là mẹ chị Lan, cái Lan Anh; đại loại như vậy. Thằng Vũ là con chú Huy. Lục lại kí ức, tôi nhớ mình chỉ gặp cha con chú Huy thằng Vũ dăm ba lần. Tôi nhớ, hai cha con họ rất đẹp. Chú Huy tóc xoăn bồng bềnh, dáng xương xương dong dỏng, mắt sâu, mũi cao, gương mặt cũng góc cạnh như thân hình, cười cười nhìn chúng tôi. Thằng Vũ giống bố, nhưng nó trắng trẻo, rất trắng trẻo, tới mức nom nó hơi giống một đứa con gái ăn vận gọn gàng theo kiểu con trai. Có lần chú Huy dẫn nó tới nhà tôi chơi. Tôi mặc đồ ở nhà, tóc tai loà xoà, người ngợm đen nhẻm vì hay dang nắng chạy chơi. Đứng cạnh nhau, trông cứ như cậu ấm và thằng bé người ở. Thằng Vũ cũng gầy gầy như tôi, nó rất hiền, ngồi chơi với anh em tôi, nó nói năng nhỏ nhẹ, đến cười cũng không lấy làm ồn ã, không như mấy thằng bạn khác của tôi, dù mới gặp nhau nhưng có thể sà vào chơi chung rất náo nhiệt.

IMG_4226
Nhà tôi ngày ấy.

Tôi nhớ mãi thằng Vũ, vì lúc ấy chúng tôi học mẫu giáo hay lớp một gì đó, là mấy thằng trẻ con lít nhít, vậy mà ánh mắt thằng Vũ đã phảng phất nét buồn bã tới mức khiến tôi khựng lại, trong lòng dâng lên mỗi nỗi niềm không thể gọi tên. Trong đời, đi qua những năm tháng thơ bé cho tới khi đã gần nửa đời người, tôi bắt gặp không ít cặp mắt u buồn, có thể là những cặp mắt buồn gợi lên thứ tình cảm trai gái đầy day dứt, có thể là những cặp mắt buồn mang nỗi lòng trăn trở cho thời cuộc, cặp mắt buồn của đứa con thiếu vắng mẹ cha, nỗi buồn nào của người khác cũng đầy ám ảnh và đọng lại rất lâu ở một góc sâu kín nào đó trong lòng. Nhưng chẳng có cái nhìn buồn bã nào khiến tôi nhớ nhiều như ánh mắt thằng Vũ. Đôi mắt của nó thật đẹp, cái liếc mắt, cái nhướn mày, cái híp híp toét miệng cười, đó là đôi mắt mà bây giờ tôi gọi tên là đôi mắt mơ màng, lãng đãng như gió như mây. Lúc ấy năm, sáu tuổi, tôi không cắt nghĩa nổi, tôi chỉ nhớ, khi ấy tôi nghĩ, thằng bạn này chắc nó lớn hơn mình nhiều lắm.

Khi cha con chú Huy thằng Vũ đã về, mẹ tôi mới kể, bạn Vũ đấy bạn ấy bị ốm đấy, khổ thân thằng bé, ngoan ngoãn đẹp trai như thế. Tôi hỏi ốm nặng hả mẹ, mẹ tôi bảo ừ, bạn bị ốm nặng lắm, nên bạn không khoẻ như các con đâu. Một vài lần gặp sau đó, thằng Vũ vẫn vậy, vẫn trong dáng vẻ nhỏ nhẹ u sầu, vẫn đẹp đẽ như một thiên thần tóc xoăn với gương mặt thanh tú. Tôi nhớ lời mẹ dặn, chẳng bao giờ rủ nó tham gia chạy nhảy hò hét những trò chơi trẻ con thời ấy.

Một buổi tối mùa đông, bố mẹ đưa tôi ra đường, khăn áo kín mít, trời rét căm căm như những mùa đông thường lệ trên đất Bắc. Tôi không biết đi đâu, cho tới khi đến bệnh viện. Tôi hỏi mẹ, không đi chơi hả mẹ? Mẹ tôi trả lời, vào đây thăm bạn Vũ một tí đã, bạn Vũ con chú Huy, con nhớ không? Tôi gật đầu, tôi nhớ chứ, đã có lúc nào tôi quên thằng Vũ đâu.

Thằng Vũ nằm đó, trong bộ đồ màu trắng, dây nhợ chằng chịt nối lên giường bệnh của nó, găm thẳng vào người thằng bạn buồn bã của tôi. Lúc cả nhà tôi đến, chú Huy đang nắm tay thằng Vũ, trông nó vẫn trắng, nhưng xanh xao, yếu ớt. Tôi chào bố mẹ thằng Vũ, rồi im lặng, từ đầu đến cuối tôi chỉ im lặng. Mẹ tôi bảo con hỏi thăm bạn đi. Tôi đứng ngây ra đó, nhìn nó, chẳng nói lời nào. Tôi còn chẳng dám tiến lại sát bên giường thằng Vũ. Rồi tôi theo bố mẹ tôi và chú Huy ra hành lang nói chuyện. Tôi nhìn vào cửa sổ phòng bệnh trổ ra hành lang, thấy thằng Vũ đang thiếp đi, đôi mắt buồn đặc trưng của nó khép lại, chìm dần vào giấc ngủ. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến đôi mắt ấy trong lúc ngủ, tôi chẳng biết có phải vì ấn tượng về nỗi buồn mà nó đem lại hay không, mà tôi vẫn thấy sao đến cả lúc này, trông nó vẫn bi ai đến thế..

Đó là lần cuối cùng tôi gặp thằng Vũ. Một thời gian sau, tôi không nhớ cụ thể là bao lâu, mẹ tôi bảo, bạn Vũ, bạn ấy chết rồi đấy. Tôi quay ra nhìn mẹ tôi, sao mà chết hả mẹ? Bạn bị ung thư máu. Tôi không biết ung thư là gì, ung thư máu nghe lại càng xa lạ. Chắc hẳn đó phải là một căn bệnh khủng khiếp lắm. Mẹ tôi kể, thằng bé ấy nó biết nó bệnh nặng đấy, trẻ con nó cảm nhận, nó biết hết, nên nó ngoan lắm, nó thương bố mẹ nó lắm. Trước lúc chết, nó còn nói với mẹ nó..

Thằng Vũ nói gì với mẹ nó, tôi không còn nhớ nữa. Tai tôi ù đi khi cố tìm lại câu nói của bạn tôi với mẹ nó, ở độ tuổi lên sáu, lên bảy.

Một đứa bé với hình dáng của một con người tài hoa, với một tâm hồn có lẽ là rất đẹp, với ánh mắt khiến một đứa bé khác là tôi ghi khắc trong lòng đến tận giờ, khi đã ngoài ba mươi tuổi. Đứa bé ấy đã vĩnh viễn không có cơ hội trong cuộc sống này.

Đến khi ấy, tôi mới hiểu tại sao hôm đó bố tôi lấy máy ảnh ra chụp mấy đứa chúng tôi ngồi chơi trong phòng khách. Hiểu ra rồi thì ân hận vì không chịu nghe lời người lớn ngồi cạnh nhau ngay ngắn chụp lấy kiểu ảnh làm kỉ niệm. Tôi còn nghe bố mẹ tôi kể lại chuyện về thằng Vũ một đôi lần. Thế rồi bẵng đi, chẳng còn ai nhắc tới nó nữa. Sau này, tôi gặp thêm vài đứa bé có cặp mắt mơ màng, tôi nói đùa, kiểu này lớn lên thì đa tình phải biết, cha mẹ nó cười, nhiều bạn gái lắm chú ạ.

Tôi đã từng nghĩ, tôi sẽ nhớ về thằng Vũ rất lâu, rất lâu. Thế mà hôm nay, tôi nghĩ hoài không ra tên bạn. Tôi hỏi bố tôi, ông cũng không nhớ. Vũ ơi, vậy là cuối cùng, kí ức về cậu sẽ mãi mãi chỉ còn là ánh mắt ấu thơ năm nào, cùng nỗi buồn chẳng thể gọi tên.

———-

ChuKim – 2019

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.