Hắn nhịp từng ngón tay xuống màn hình điện thoại theo điệu cạch-cạch cạch cạch-cạch cạch-cạch. Móng tay hắn đủ dài để trông vẫn sạch sẽ, đủ ngắn để không khiến hắn khó chịu bởi phản lực dội lại, quan trọng nhất là đủ để tạo ra những âm thanh có độ huyền bí trong dáng vẻ thâm trầm sâu không thấy đáy của hắn. Hắn đưa mắt nhìn cử động của từng ngón tay, cứ như là chúng đang sống bằng sinh mạng tự thân, chứ không phải những tồn tại lệ thuộc vào sự chỉ huy của hắn. Hắn điều khiển ngón tay, hay ngón tay điều khiển hắn nhỉ? Nhịp điệu cạch-cạch cạch cạch-cạch cạch-cạch cứ đều đặn vang lên. Rè-rè rè rè-rè rè-rè, bất ngờ điện thoại đổ một hồi rung. Hắn ngẩn người, re-rè rè rè-rè rè-rè, hắn đã quên mất là mình mong chờ nhịp điệu rung này đến mức cả cơ thể hắn biến thành một phần của chiếc điện thoại lúc nào không biết. Trái tim hắn rung lên trong lồng ngực theo nhịp rè-rè rè rè-rè rè-rè, mạch máu hắn lẩy bẩy khắp người theo nhịp rè-rè rè rè-rè rè-rè, duy chỉ có ngón tay hắn là đờ ra không nhúc nhích. Hắn cầm điện thoại lên, răng hắn đánh cạch-cạch cạch cạch-cạch cạch-cạch, rồi hắn tắt máy, hắn đã chờ đợi có người gọi cho mình suốt một trăm năm qua, lâu đến mức hắn đã trở thành cái điện thoại, còn cái điện thoại thì trở thành hắn, hắn lẫn lộn không còn biết đâu là hắn và đâu là cái điện thoại. Tại sao đã một trăm năm trôi qua rồi mà cái điện thoại không chết đi, vẫn bền bỉ và dai dẳng sống để đến hôm nay hắn chợt nhận ra hắn đang chết, vẫn nhẫn nại và thinh lặng chết. Cạch-cạch cạch cạch-cạch cạch-cạch.

———-

ChuKim – 2019

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.