tôi cứ tưởng khi em vừa bỏ đi
thì trời hưng hửng nắng
con mèo đen cụt đuôi nhảy lên lòng tôi
trên chiếc ghế bên hàng hiên mới hôm rồi
chúng ta nhìn ngắm ánh trăng chiếu qua đầu hàng cây trước ngõ
bông hoa bé nhỏ
bỗng ngẩng đầu tươi tắn nhìn tôi
hỏi tôi tiễn em đi rồi à
tôi nói nó
hỏi con ếch kêu đêm và con tắc kè lè nhè đi nhé
chúng chuyện trò với em khi hôm qua vắt thành hôm nay
mà không một mảy may
bận tâm đến tôi
đang ở đó
dưới tán cây xoài
tôi cứ tưởng khi em vừa bỏ đi
thì ngọn đèn đường vụt tắt
không hắt bóng lên mỏm đá nơi tôi ngồi bên em nữa
từng con sóng tung lên ngã ngửa
giữa lưng chừng tầm mắt chúng ta
thanh âm cô đơn sầu thảm
tôi không biết đó là lời ảm đạm của biển
hay là tiếng nấc của em
hay tiếng gió mằn mặn
khi ngón tay tôi chạm vào đuôi mắt em
nghe như một chuyện tình
kể về những kỉ niệm trong đời đã qua
tôi cứ tưởng khi em vừa bỏ đi
thì đất trời nhẹ bẫng
tiếng cười không còn ám ảnh
tiếng nói không còn lanh lảnh quẩn quanh
tôi quay trở lại với cuộc sống thường khi
với niềm vui của nỗi buồn cố hữu
với những con người
cứ lần lượt
đến đến đi đi
chỉ có khu vườn xôn xao như rừng thẳm
lối đi rải sỏi mới đây
rêu chưa kịp bám
con chó không sủa em nữa
nó lặng lẽ đi cạnh tôi
vui thích nghe rào rạo dưới chân mình
tôi cứ tưởng khi em vừa bỏ đi
thì tôi không còn yêu em nữa
ấy thế mà
khi em vừa thực sự bỏ đi
thì trời đổ cơn mưa
bên cửa sổ phòng tôi
hệt như ngày xưa
em cắn bàn tay tôi
và chỉ trong một giây
thì cơn mưa ập tới
Ảnh: ChuKim
———-
ChuKim – 2019
ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.
– natchukim.cogaihu@gmail.com –
PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.