Một ngày nọ, có một chiếc huân chương của ai đó bị đàn kiến tha về khu đất đầu làng, ngay chỗ cây đa trăm tuổi mới vừa lìa đời, quán nước trong văn chương đã không còn nơi che mưa che nắng, người dân hồn hậu năm xưa cũng đã tản mác khắp nơi theo vòng xoáy của thời gian. Thế rồi, một thời gian sau, chiếc huân chương lúc xưa bị đàn kiến vùi xuống đất, nay bỗng phát sinh dị biến, từng nhánh của ngôi sao cựa mình, nảy lên mấy cái mầm trong trẻo biếc xanh, năm ngọn mầm nhỏ bé vươn lên mặt đất, rồi cùng xoắn quyện ôm lấy ngọn mầm lớn nhất mọc lên từ tâm tấm huân chương. Cây huân chương cứ thế lớn dần lên, hình dáng tuyệt mỹ vừa có chút cổ quái của những loài cây nhuốm màu cổ tích dân gian, lại vừa có chất thẩm mỹ bất khuất và khí phách của máu và đất. Người làng lấy đó làm lạ lắm, tất nhiên, họ đặt bát hương và khấn vái sì sụp. Một thời gian sau, khi cây huân chương lớn lên, năm ngọn mầm ngày ấy trổ thành năm nhánh cây kiêu hãnh và ngạo nghễ chỉa ra năm phương như những con người sinh ra và lớn lên ở làng này để rồi bươn bả khắp muôn nẻo đường đời, phần thân chính ngừng lớn khi năm nhánh cây đã ổn định, nó vững vàng, tĩnh lặng, có lẽ nó có thể đương đầu với tất cả gió giông mà chẳng hề suy chuyển. Người khắp nơi nghe tiếng, cũng kéo về thắp hương, khấn vái sì sụp. Người làng rào cây huân chương lại để tránh bị phá hoại, họ bán vé thăm quan, bán hương oản, mâm xôi, con gà, trông xe, nhà nghỉ.. để lấy tiền chăm sóc cho cây huân chương. Cứ như vậy, rồi lại tới một ngày, cây huân chương ra hoa, những đoá hoa rực đỏ, người ta lại càng trầm trồ hơn. Rồi, như một lẽ tất nhiên, cây ra quả, quả nào quả nấy mang hình dáng một đầu người với đầy đủ tóc, tai, mũi, miệng, và một chiếc huân chương vàng óng trên môi. Kể từ ấy, người ta bỏ đi, người làng thì tháo chạy vì sợ hãi, người đời thì tất nhiên càng không dám bén mảng vì lời đồn. Cây huân chương cứ ở đó, những quả đầu người chín ngọt thì rụng xuống, bị lũ chim rỉa thịt, rồi tha đống huân chương đi đâu không ai biết.
———-
ChuKim – 2020
ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Trong khả năng của mình, mong bạn chia sẻ những bài viết của anh, như một sự khích lệ. Nếu có thể tài trợ/ủng hộ bằng vật chất, vui lòng ấn vào đây. Xin cảm ơn.
– natchukim.cogaihu@gmail.com –
Tái bút: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.