đời người có bao nhiêu mùa son trẻ
đất trời có bao nhiêu người đến và đi trong suốt những mùa nhớ thương mải miết
như những niềm xưa cũ trong trái tim 23 tuổi, phải vậy không?
một đôi lần, bên cạnh những bóng dáng thiếu nữ lặng lẽ, anh vẫn để mình trôi lang bang, mặc kệ họ nghĩ gì, mặc kệ với họ anh ra sao, anh mặc kệ
những cô gái như những mùa xuân, đem cho anh một vài phút giây vui vẻ đáng yêu, chỉ vài người đem đến nỗi buồn cố hữu
anh chẳng chối từ niềm vui, cũng ko tránh né nỗi buồn
anh yêu nỗi buồn, một thứ tình yêu tràng giang và mỏi mệt
và cũng tốt đấy chứ, khi anh cũng đang vui
niềm vui nhỏ bé, niềm vui giản dị
không li kì như con người anh
không hùng vĩ như điều lớn lao tột đỉnh
chỉ là niềm vui bé nhỏ trong một thoáng chốc của những ngày xám trời tậm tịt, màu xám trời mà anh vẫn luôn yêu
luôn luôn, anh mong chờ điều gì đó từ em
có thể là những câu chuyện thường ngày, hay những niềm thương nhớ ko hề thật
hoặc những nỗi thất vọng tình yêu, những chiều bảng lảng em vô tình muốn viết cho anh
tất cả cũng chẳng cần có một cái tên, cũng giống như chúng ta, đâu cần đặt tên cho tình cảm biết bao năm qua, sau tất cả những gì đã trải qua, đã nói, đã viết, đã làm cho nhau
phải vậy không?
lâu rồi, anh ko hỏi em có khỏe không? bụng dạ còn bệnh còn đau không?
giờ anh hỏi rồi đấy, hãy trả lời nhé, câu cuối trên thôi cũng được.
HN, 20110821