Ông anh làm thạch cao vừa bắn vít trần vừa cười:
– Chú trông đẹp giai nghệ sĩ thế này chắc lắm em theo, thế đã lấy vợ chưa?
– Vợ con gì tầm này, mình cũng cười, em nhìn mấy thằng bạn em có vợ khổ quá, em hãi xanh mặt.
– Ơ hay chú nói thế khác nào bảo bọn anh toàn thằng ngu, lấy vợ sướng cực.
– Anh chắc vợ lâu rồi nhỉ, mấy nhóc rồi anh?
– Anh hai đứa, xong nhiệm vụ, nợ đời thế là thanh toán êm ru. Chú không chịu trả nợ đời là rồi đời nó hành còn chán. Thế chắc có người yêu rồi nhỉ?
– Yêu đương đéo gì tầm này, em chỉ thích tự do, như này đang sướng bỏ mẹ, ngu gì mà dính vào.
– Ơ thế mày không có gái à?
– À thì vẫn quen em này em kia, nhưng mà không yêu.
– Kinh nhỉ, giờ lại còn có kiểu cặp kè thế cơ à?
– Kinh chó gì, anh nhìn em này, đi công trường suốt như này, áo quần giày dép lúc nào cũng bẩn, bọn con gái nó có thích đéo đâu.
– Ừ, đúng là chúng nó không thích thật, cứ phải văn phòng là lượt cơ. Mà nói thế chứ nhiều con biết điều phết đấy, nó đéo đòi gì cả, chỉ cần mình chịu khó chăm chỉ làm ăn là được.
– Ý anh nói vợ anh à? Vợ anh giờ làm gì?
– Vợ anh bán rau. Anh đưa lên đây lâu rồi. Làm ăn cũng vất vả lắm, con còn bé mà, không được nhàn như chú tay đút túi quần.
– Vất thế cứ chịu khó thì rồi cũng đỡ chứ sao, mà giờ kinh tế kém, bọn em cũng nhọ bỏ mẹ.
– Ừ, anh còn đang tính cho vợ nghỉ đi chợ. Bán có tí rau quả mà suốt ngày lo chạy công an, chúng nó làm luật rồi chúng nó là luật luôn, rồi lời lãi chả đủ ăn.
– Thế anh định cho vợ làm gì?
– Nghỉ bán rau, bán cái khác.
– Bán gì anh?
– Bán dâm.
Cười ồ lên. Một lúc sau, mình thấy chả gì hay bằng đời, cũng chả gì kinh khủng bằng đời.
—————————————————————————————-