Em này, hôm nay, khi chúng ta ở giữa một lưng chừng im lặng, anh lại muốn viết cho em một lá thư.

Một lá thư tình.

Từ lúc độ tuổi dậy thì cho tới giờ, trong suốt những năm tháng háo hức tận hưởng những chớm nở lung linh trong lòng, anh đã đọc được thư tình của những người đàn ông với tâm hồn đẹp gửi tới người tình của họ, những người tình với tâm hồn đẹp. Nhiều lắm, anh chẳng kể tên hết nổi, bọn họ đều là những kẻ yêu đương với niềm thiết tha khiến lòng anh quặn lại, hết mối tình này tới mối tình khác, và những niềm thiết tha cứ thế thiết tha..

Mười mấy tuổi, anh nghĩ, tới một lúc nào đó, mình cũng sẽ viết cho tình yêu lớn trong đời những lời của tiếng lòng như tiếng hát ru nhau vào cái nhắm mắt bình yên. Hai mươi tuổi, anh viết thật, những dòng ngọt ngào và cay đắng trở thành kỉ niệm trong đời, dù chẳng còn rõ là buồn hay vui. Bây giờ, anh viết khi nghĩ về em, về lưng chừng im lặng mà anh đang hít thở từng giây, đang đầm mình trong đó bằng từng tế bào xác thịt.

Biết không, giấc ngủ của con người thật kì lạ. Trong bất kì lưng chừng im lặng nào, người ta rồi cũng đều chìm vào giấc ngủ, cũng đều trong chốc lát quên đi hỉ-nộ-ái-ố, rồi thức dậy và nhận ra ‘im lặng là một sự ồn ào khủng khiếp giữa cơn bão đời’.

Có cơn bão nào hay không, anh cũng không biết nữa, chỉ biết về những giấc mơ, những giấc mơ tình ái vẫn thường ập đến chẳng báo trước, để lại cổ họng khô đắng khi tỉnh dậy. Đầy đờm, đau..

‘làm người

lấy  hơn được

yêu

thương’

Biết không, anh nhớ em. Nhớ những điều mà cuộc đời đầy những muộn phiền sân si này đem đến cho hai chúng ta, nhớ những chuyện thường ngày và những chuyện lớn lao mà chúng ta vẫn trò chuyện với nhau về con người trên thế gian. Nỗi nhớ cũng thật lạ, có lúc bật tung trong lồng ngực, có lúc lại bình thản thành nụ cười thênh thang hướng về kí ức.

Có một cô gái, nói với anh, những gì anh viết đều là chuyện tình cảm ái ân, nhưng đều là chuyện thật, là anh rút ruột rút gan mà viết, không phải những điều sến xẩm vô lý trên cung trăng, dứt khoát không phải ngôn tình. Anh cười, ừ, cuối cùng tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ, ngôn tình hay không ngôn tình, chỉ là những cái tên.

Phải rồi, điều quan trọng là bao nhiêu ruột gan, bao nhiêu mồ hôi máu thịt mà chúng mình đã rút ra, dành cho những lưng chừng im lặng đầy ắp tiếng nói của nhau..