Em sắp đi lấy chồng, mình biết tin, hỏi em sao em chẳng nói với anh lời chi, em cười bảo vì em sợ anh buồn.. haizzz, giá mà em nhớ ra, rằng lúc nào mà mình chẳng buồn..
Tất nhiên là anh yêu công việc hơn yêu em rồi..
Em bảo mình đang làm gì cứ làm đi, mình bảo việc mình đang làm là nói chuyện với em..
Mình hỏi em lúc nhỏ mình có hay bắt em chiều mình không, mình nhớ là không, vì em lúc nào cũng chiều mình. Em cười.
Em bảo em đang đi hẹn hò, thế là mình lại ngồi làm việc..
Người cứ bừng bực, nghĩ mãi không ra tại sao, chắc vì không có em ngồi cạnh lèo nhèo làm phiền khi mình làm việc..
Em bảo em biết là mình có ny rồi, đừng giả vờ nữa, mình hỏi dựa vào đâu mà em nói thế, em bảo trực giác nhạy bén. Mình cười bảo, trực giác như lìn..
Trời này mà mình đưa về băng qua mưa gió, thì em, đẹp thôi chả đủ đâu, phải thông minh nữa kìa. Và lúc nước đọng trên mày rơi xuống thành giọt, thấy nhẹ cả người, mình vẫn mê gái..
Mình giương mắt nhìn em bỏ đi trong nắng nhạt, và trời lập tức đổ mưa..
Em chuyện trò với mình, bảo anh hay làm thơ nhỉ. Mình cười nào ai đã một lần nhận đó là thơ, thi thoảng anh viết cho vui. Em lại hỏi ơ em tưởng phải có nội dung có mục đích có người nhận chứ. Mình gãi cằm ừ thì có nội dung gì trong đầu là anh viết ra đấy thôi, thời gian thì có quá nhiều chứ người thì có ai mà tặng đâu. Em lại tròn xoe mắt ơ em tưởng anh bảo lúc anh rảnh thì anh hẹn hò. Mình bí quá nên bảo ừ thì khi nào anh không hẹn hò, anh viết cho đỡ rảnh, có hai việc đấy em ơi. Em nhìn mình anh toàn viết thôi đúng không, và cười. Tiếng cười vang vọng trong lòng..
Em đánh thức mình giữa đêm, và mình chẳng tài nào nói nổi một lời, cho đến tận bây giờ..
Em hỏi này anh, tại sao mọi người lại gọi anh bằng cái tên ấy. Mình cười bảo, vì anh đã sống với tâm hồn vỡ vụn từ rất lâu rồi, em ơi..
Mình hỏi hình như anh gặp em rồi đúng không nhỉ, anh trông em quen quen. Em trề môi trời ơi, mới cách đây mấy hôm em ngồi với bạn em nói chuyện cùng anh cả buổi mà anh đã quên rồi. Mình cười bảo có thể anh không nhớ được đã gặp em ở đâu, trong tình huống nào, nhưng có một điều chắc chắn là anh không bao giờ quên khuôn mặt và ánh mắt của em. Em phá ra cười và khen mình khéo nhỉ, hihi..
Mình bảo em kể cho mình những giấc mơ của em, em bảo lúc nào em chẳng mơ, ngay bây giờ em vẫn đang mơ, mơ kiểu tỉnh ấy, và đầu ngón tay mình hệt như có điện giật..
Anh sẽ cai em, từ giờ cho đến Mai..
Em hát anh ơi mùa xuân đến rồi đó, mình cười bảo bao giờ đất này có em thì mới có mùa xuân, em cười hí hí thế anh đang làm gì, mình bảo anh chờ mùa xuân..
Khi em còn chưa ra đời, thì anh đã biết yêu rồi..
Em bảo tên em có nghĩa là giọt sương buổi sáng sớm, từ đó mình gọi em là em Sương..
Em hỏi mình, anh có đa tình không.?
Em hỏi bao giờ thì anh có người yêu, mình trả lời bao giờ em gật..
Em hỏi mình thích ăn vặt món gì, mình bảo anh thích ăn lưỡi, em bảo ôi kinh ôi kinh..
Thấy mấy trường đại học bắt đầu công bố điểm, lại nhớ mấy năm trước, lúc mình đang học trường kiến trúc, một cô bạn bảo anh ạ, em định đăng kí thi trường an ninh, ngay cạnh trường anh đấy. Mình bảo thế thì anh không chơi với em nữa đâu. Em ngớ ra, ơ anh hay nhỉ, anh đùa em đấy à. Mình tỉnh bơ bảo không em ạ, anh nói thật đấy. Mấy tháng sau thấy em báo đỗ trường khác.
Mình toàn nói thật, thế là em bảo mình mất dạy, mất dạy từ trong ra ngoài, quá mất dạy..
Mình ôm em, và nói tạm biệt, em bảo tạm biệt anh, sau này, nếu có gặp lại, thì gặp lại anh nhé, không, thì thôi..
Mình hỏi em thích làm gì, em bảo em thích lấy chồng(!!)..
Mình bứng một mảnh Hà Nội đem cho em, mà ngại ngại ngượng ngượng, chả mở mồm ra xin được mảnh Sài Gòn nào..
Em bảo tay DJ ấy là gay đấy anh, mình hỏi hả sao em biết, em bảo em tinh lắm, nhìn ai gay với les là em biết ngay, mình cười thật à, thế mà nhìn mãi không ra anh nhỉ..
Chợt, em hỏi anh sợ nhất điều gì, mình bảo sợ nhất không đủ thời gian để chứng kiến sự thay đổi, em nhìn mình, sao anh sợ điều to tát vậy, có những thứ còn quý giá hơn cả thời gian..
Ánh mắt đẹp là được..
Em hỏi anh ơi, đây là trò giết gái bằng những nụ hôn nhẹ nhàng đúng không anh..
Chuyện trò trên mạng, mình dùng hình emoticon táo tợn trong lúc tán tỉnh, em bảo khiếp mấy cái emoticon kinh quá, mấy cái đấy dùng để chat với mấy em xì tin thôi, em này già rồi nhé. Mình cười, bảo không gì hay bằng làm cho một người phụ nữ cảm thấy cô ta trẻ trung. Em cười haha, bảo đúng là các cụ nói cấm có sai..
Em hỏi mình, anh ơi anh có khoan không? Mẹ, hỏi khó thế..
Em bảo cứ dính vào yêu, bọn con gái đều hóa thú hết..
Em kể anh ơi em đang hơi hơi thích một anh công an. Mình im lặng. Em hỏi sao anh không nói gì. Mình bảo nhất thời khựng lại, nghĩ đến cảnh sau này, biết đâu người em yêu lại là người bắt anh. Không suy nghĩ, em nói thế thì em sẽ đứng về phía anh..
Băng qua đại dương bao la, vượt qua hàng ngàn kilomet, việc đầu tiên mà một người con gái sẽ làm khi về tới nhà, đó là đi làm đầu..
Em hỏi lạnh thấu từ xương như trời này thì ăn gì là sướng nhất nhỉ, mình nghĩ rồi nói: nhau..
Mình đang ngáp thì em bước tới, hỏi anh chờ có lâu không, em cứ tưởng làm đầu chỉ hết 4 tiếng thôi, hóa ra tận 6 tiếng, mệt quá..
Mình hỏi, một chai em có bán không, hay phải nhiều chai em mới bán? Em cười bảo dạ có bán chứ, chỉ nửa chai là em không bán thôi, nửa chai thì anh phải uống cùng em. Mình gật đầu như máy, thế cho anh chai rưỡi. Cô hàng rượu tốt ghê..
Em hỏi nếu sau này cách mạng thành công, thì thế nào anh nhỉ, em hình dung không ra. Mình bảo thì em vẫn gọi anh là anh thôi, khỏi cần gọi là bác..
Trò chuyện, mình kể đợt trước anh vục mặt vào làm. Em hỏi anh làm gì, mình bảo anh chỉ yêu và sống, yêu và sống cũng phải vục mặt sao? Rồi cười rũ..
Em kể em quên không tắt bếp, thế là mứt dứa hỏng mất, hoá ra nước hàng hương dứa. Mình buột mồm, nước dừa..
Em kể vừa bị bạn bói sau này lấy chồng cù lần, mình buột mồm bảo ơ thế là em không ở với anh à, buồn nhỉ..
Anh cứ như thế này, sẽ chẳng có người phụ nữ nào yêu anh đâu. Em nói.
Em bảo cứ ngồi đi anh, kệ bọn phường, em có ánh mắt có thể đốt cháy bọn này.
Em kể hôm qua em nằm mơ thấy anh đấy, rồi kể câu chuyện chán phèo, trong đó mình xuất hiện rất mờ nhạt. Mình hỏi ơ thế không hôn nhau à? Em cười bảo rất tiếc là không. Mình nhún vai, thôi không sao, mơ với đời hay ngược nhau..
Em kể hôm qua em mơ thấy em đi cắt tóc anh ạ, xong còn giảm cân, đẹp da nữa nhé. Sáng năm rưỡi em đã dậy rồi, chạy ra hiệu làm đầu ngồi luôn đến giờ anh ạ..
Em hỏi anh này, lúc nào thì người ta sẽ coi nhau là chính thức hả anh.? Mình nhìn em, có lẽ là lúc cảm thấy đã có thể hết lòng hết dạ với nhau, em ạ..
Em bảo bạn em nhận xét anh cũng được, mình cười hả cũng được thôi à, em bảo vâng bạn em nó bảo là ừ thôi cũng được. Cảm thấy tan nát..
Em bảo anh biết không, cái em thích nhất ở Hội An là suốt thời gian em ở đó, em chẳng hề nhìn thấy bóng công an..
Mình bảo haizzz mới đó mà anh đã vào tròng lúc nào không hay, em cười bảo không phải anh vào tròng, mà là anh vào trong, trong chứ tròng là cái gì mà anh vào..
Việc cuối cùng mà một người con gái làm để có thể yên lòng trước chuyến đi xa cả vạn dặm, đó là bỏ ra bốn tiếng đi làm đầu.
Em nhìn mình, bảo anh định làm cách mạng rồi tự nhiên lại nhận ra mình thích gái hơn, chứ gì..?
Em hỏi anh có bạn nào chưa có người yêu giới thiệu cho em đi, em hợp 88 với 91 nhé. Mình lắc đầu bảo anh có một tính rất xấu, đó là không bao giờ giới thiệu gái xinh cho bạn bè, mà nhân tiện, 88 chính là anh đây, hihi..
Em bảo, anh làm gì cũng được, kể cả là vì đất nước, hay sự nghiệp, hay cái quái gì, với em đều là linh tinh cả, so với việc yêu đương
Em bảo anh đừng nói tạm biệt, anh nói bb hoặc g9 là được rồi. Mình cười, tạm biệt..
Em bảo, ngồi bên trái đi anh, cho nó sai trái..
Em cười, kêu được khen sướng quá, mình bảo không có ai gọi lời nói thật là khen cả, em kêu trời ơi, tôi ngất vì sướng quá, hihi..
Em hỏi anh thích cắn hướng dương không, mình bảo anh không, em thích à? Em bảo không, thì cắn cho vui mồm thôi anh. Mình bảo, buồn mồm thì hôn, thế là vui, đừng cắn hướng dương nữa, trời lạnh rồi, thêm ho..
Em nói, em chọn cách vui lên, còn anh, tại sao anh ‘lúc nào cũng buồn’?
Em bảo, anh là Hà Nội của em. Mình cười, em là bà.. Em phá ra cười, không, không..
Hôm nay là ngày thứ năm, mùng 10 tháng 3, là ngày Mario, ngày tập xà, ngày sát lịch giao hồ sơ kĩ thuật thi công, ngày mà 41 năm trước quân đội Bắc Việt tấn công Ban Mê Thuột trên hành trình tiến chiếm Nam Việt, và là ngày mà anh yêu em như biết bao ngày đã qua..
Em bảo, em vẫn tin vào tình yêu, một thứ tình yêu mãnh liệt và cháy bỏng..
Em tay che miệng, cười khúc khích, kêu anh ngọt miệng thế. Mình bảo, anh kiêng không ăn đồ ngọt, nên chẳng biết ngọt miệng thì có ngọt môi không.
Em nói, nếu có một ngày, em thuộc hết chữ nghĩa của anh, thì sao nhỉ? Mình trả lời, thì anh sẽ lại viết tiếp, cho em đọc, và trở thành một bầu trời bất tận.
———-
ChuKim – 2015
ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.
– natchukim.cogaihu@gmail.com –
PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.