Một ngày mùa hạ, ngồi trong nỗi cô đơn giữa đêm tối không một ai ngoài tôi. Tôi ngước mắt nhìn, một đốm màu trắng lấp lánh trước mắt tôi. Thoạt tiên, tôi tưởng đó là một ngôi sao, nhưng không phải, nó quá gần gũi và ấm áp để có thể là một ngôi sao cách xa tôi nhiều triệu năm ánh sáng. Sau đó, tôi cho rằng đó là ánh đèn từ một ô cửa sổ nào còn thao thức, nhưng không phải, đốm màu trắng lấp lánh ấy thậm chí còn đơn độc hơn cả tôi, nó không thể trở thành hiện thân cho sự hội ngộ. Rồi tôi nghĩ nó có thể là lối thoát cho con đường của tôi, tôi tò mò nhìn nó, tiến tới gần nó, cho đến khi tôi nhận ra đường hầm chỉ đang càng đem lại cảm giác nhỏ bé và áp bức cho tôi, thì tôi dừng lại. Đốm màu trắng vẫn lấp lánh trước mắt tôi, có lúc lảng vảng như con đom đóm, tôi đã suýt đinh ninh rằng biết đâu nó là một con đom đóm thật, có lúc lại sừng sững lớn lao, tôi vẫn chỉ có thể định nghĩa được đó là một đốm màu trắng lấp lánh. Cho đến tận khi tôi nhận ra nó đang soi chiếu tôi, một đốm màu đen thuần khiết, không hình dạng, không tự thân, không phản chiếu, không tồn tại.

———-

ChuKim – 2019

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.