‘Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ đột nhiên xuất hiện như từ dưới đất chui lên là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi kiến trúc sư. Có hề gì? Kiến trúc sư có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi cả đội thợ. Thế cũng chẳng sao: những người thợ rất vô danh và cũng chẳng là ai cụ thể. Tức mình, hắn lại chửi lại từ đầu. Nhưng những người có liên quan ai cũng tự nhủ: ‘Chắc nó trừ mình ra!’. Không ai bật lại cả. Tức thật! Ờ! Thế này thì tức thật! Tức chết đi được mất! Đã thế, hắn phải chửi cha đứa nào mãi không chịu làm xong nhà cho hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp. Thế có phí tiền không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào lại xui hắn sửa nhà cho hắn khổ đến nông nỗi này? A ha! Phải đấy hắn cứ thế mà chửi. hắn cứ chửi đứa chết mẹ nào xui hắn sửa nhà, xui hắn thuê kiến trúc sư. Nhưng mà biết đứa nào đã xui hắn? Có mà trời biết! Hắn không biết, cả cái cuộc đời này cũng không ai biết..’

(Nam Kim)

Chính xác thì không phải lúc nào hắn cũng chửi, có lúc hắn chửi, cũng có lúc hắn nhã nhặn lịch sự, tuy nhiên cứ phải bốc phét bão táp như thế cho nó vui, sống mà không bốc phét tí nào, thì buồn biết mấy. Nhưng mà thôi, em xin lỗi chủ đầu tư, em gọi anh là hắn, lại còn đi kể cho thiên hạ nghe là anh hay chửi bọn em (mặc dù lần này anh chưa), em viết xin lỗi anh thế này, nhân tiện mong anh thông cảm cho em chuyện anh nhắn tin lúc chiều mà em không trả lời. Tại anh nhắn tin muộn quá, tin nhắn của khách hàng thì cứ sau sáu giờ chiều là em kệ hết, cái này em chưa nói với anh, làm anh tốn mấy nghìn oan, thôi, nếu anh có đọc được mấy dòng này, thì cứ coi như là anh mời em cốc trà đá vỉa hè, anh nhé. Hihi.

Đây  không phải bức huyết thư gửi chủ đầu tư. Mình nói với chủ đầu tư vài lời riêng tư gọi là tâm sự như vậy, và dừng việc xưng em tại đây, mà bình thường mình cũng ít khi xưng em với chủ đầu tư, cái này chắc tại mình kĩ năng sale kém.

Dạo này cuối năm, dân xây dựng xứ Bắc Kỳ lại rộn ràng trong mùa cao điểm dân tình sửa nhà đón Tết. Mấy chú sinh viên tầm này nằm nhà lo đồ án với thi cử, nào biết các anh lớn đang lao đao chóng mặt, y như mình hồi còn đi học. Mấy năm nay ra trường, biết tí mùi đời gọi là, mình cũng quen với chuyện bận rộn chạy đua với thời gian, tặc lưỡi nghĩ ờ thì nghề mẹ nào mà chả bận cuối năm. Cuối năm thì đến nhậu cũng trở thành một việc để bận, đủ hiểu để sống được ở xứ này kể cũng lắm gian truân.

Dạo này mình đi làm cũng có nơi có chốn, mặc dù vẫn duy trì tình trạng lông bông, suốt ngày xách đít lang thang. Thỉnh thoảng tán gái, ba hoa anh thế này anh thế kia, gái nghe thế, bảo ồ anh cứ đi suốt ngoài đường thôi ấy nhỉ. Thế là tạch, xin lỗi anh chỉ là thằng lêu hêu, huhu..

Tạch xong rảnh, buồn sầu chán đời, ông anh vỗ vai bảo thôi hãy tập trung làm việc đi em, công việc sẽ giúp em quên đi nỗi buồn. Mình nhìn ông anh rưng rưng, tay cầm chồng bản vẽ ông anh đưa mà chỉ muốn khóc.

Bận quá thì nảy sinh nhu cầu có thêm người, cuối năm lắm việc các công ty các đội thi nhau tuyển dụng, thị trường lao động kiến trúc tự dưng sốt xình xịch với đủ các thanh niên bỗng thấy mình oai phong lẫm liệt chỉ sau một trận gió mùa. Hôm trước mình phỏng vấn một ông em, đọc trong thư ngỏ ông em viết ‘tôi luôn coi Kiến Trúc (viết hoa) là thứ tối thượng trong cuộc đời kể từ khi tôi theo học nghành nghề này’, mình kể cho ông anh mình, ông anh bảo anh cảm thấy thực sự xấu hổ, anh cũng đam mê đấy nhưng anh không coi nó là tối thượng được như cậu kia. Mình trầm ngâm, em thì còn đéo đam mê cơ..

Kể cho vui vậy, chứ thấy nhiều anh em trẻ (hơn mình) đầy say sưa như thế, đúng là điều tốt đẹp cho giới thiết kế xây dựng nước nhà. Mặc dù lúc ấy mình với ông anh ngồi cười hô hố cả một góc vỉa hè, hehe.

Làm nghề này, mình cũng gặp đủ loại người, từ chủ đầu tư cho đến thợ thuyền, rồi cánh bán hàng, có rất nhiều chuyện cười ra nước mắt, nhưng đặc sắc nhất phải nói chính là các chủ đầu tư như mình đã phải chua quả ví dụ ở trên.

Nhớ hồi làm công trình đầu tay, chính là sửa nhà cho thằng Hiệp béo bạn mình lấy vợ. Lúc mình đưa phương án, cả nhà Hiệp béo họp bình luận, chia hai phe đấu khẩu dữ dội. Mẹ Hiệp béo cùng các bà dì về một phe, kêu ôi làm như này thì chết, ai lại làm thế này, hỏng hết cả nhà mất thôi mất thôi mất thôi. Hiệp béo một mình một phe, gân cổ lên cãi bảo các dì không biết chứ bây giờ kiểu hiện đại nó thế, đa dạng hơn thời các dì nhiều, với lại đây cháu đã phải cậy đến kiến trúc sư, tức là người ta có chuyên môn hơn mình, các dì lại bảo hỏng là thế nào. Mấy bà dì Hiệp béo bĩu môi, bảo chắc gì thằng Kim đã là kiến trúc sư giỏi mà mày tin nó. Hiệp béo thấy bạn (là mình) bị chê bai, nổi khùng lên cãi lý văng nước bọt lung tung để bênh bạn. Hôm sau đi uống bia nó kể cho mình, kêu đmẹ đến giờ nghĩ lại vẫn thấy cay. Mình xúc động lắm, uống nhiệt tình.

Mấy hôm sau sửa nhà, mỗi lần Hiệp béo có ý kiến định sáng tác gì, mình thường gạt phăng đi, bảo đmẹ mày ngu lắm đéo ai làm thế. Hiệp béo lúc ấy chuyển sang cay mình, nhưng mãi về sau nó mới nói, cũng trong một trận nhậu, bảo lúc ấy bố để mày làm thôi chứ chẳng lẽ bố đấm mày, bạn bè thì mới thế chứ người ngoài thì mày ăn cứt rồi con chó ạ. Thế là vừa có tiền, vừa có công trình theo ý (ý mình), vừa có bài học đối đãi với chủ nhà đầu đời. Sướng mê tơi.

Xong gần đây mình biết anh Thơ. Tên anh là Thơ nhưng người anh thì đậm đà chắc nịch như một nắm đấm giáng thẳng vào mặt mình. Anh Thơ một vợ hai con, là một chàng trai làm quản lý, anh quản lý mình hệt như anh quản lý công việc hàng ngày ở công ty của anh vậy. Đợt cao điểm, ngày nào mình cũng đón bão email của anh, anh làm một file excel liệt kê tất cả những việc cần làm, cung cách rất chuyên nghiệp và nghiêm túc. Mình hứng khởi lắm, khoái anh Thơ tít thò lò, đây đúng là một chủ đầu tư trong mơ, mình yên tâm tiêu tiền của anh.

Mấy tháng sau, công việc đã hòm hòm, mình cũng vận hành thêm nhiều việc khác, hàng ngày mình vẫn đón bão email của anh, nhắc mình những việc cách đấy rất lâu mà mình đã làm xong, lắm lúc anh Thơ làm mình mất ăn mất ngủ, lo không biết việc ông này nhắc mình đã làm hay chưa. Mình ý kiến với anh bảo anh ơi anh gửi ít thôi không em loạn đầu, anh cười hề hề và hôm sau lại có bão email với nội dung y hệt, khuyến mãi thêm bão tin nhắn, à đấy, anh chính là người nhắn tin sau sáu giờ mà mình không trả lời, hihi.

Thường mình làm việc với toàn thanh niên, giai tầng trung tuổi đã đến lúc lười chuyện xây sửa, hoặc chỉ cộng tác với các kiến trúc sư cùng thế hệ, coi đám bọn mình là lũ trẻ con mới nứt mắt ra đéo biết cái mẹ gì. Rất hài là vẫn có những trung niên cảm thấy cần xây sửa nhà cửa, và giao việc ấy cho con cái. Trung niên nào giao được cho con trai thì không sao, câu chuyện lại xoay về thanh niên với thanh niên, nhưng nhiều trung niên do hoàn cảnh mà đành giao cho con rể.

Thói đời, mình dính mấy vụ làm việc cùng các thanh niên con rể, lần nào các thanh niên con rể cũng khởi đầu vui vẻ, hai cha con luận bàn hăng say, tình cảm thắm thiết tốt đẹp keo sơn bền vững. Được một thời gian, bao giờ cũng phát sinh trục trặc chỗ này chỗ kia, trung niên bố vợ thế nào cũng quay sang cãi nhau với thanh niên con rể, hoặc bi đát hơn là mắng cho té tát. Giống vụ mấy hôm trước mình đang đứng lơ ngơ giám sát ở công trường, đột nhiên trung niên bố vợ xuất hiện như từ dưới đất chui lên, mắng mình xối xả vì tội làm không nhanh như ý trung niên. Trung niên quắc mắt, mắt hằn lên tia máu đỏ ngầu nom đầy sát khí, trề môi bảo giời ơi chúng mày tao tưởng trình độ thế nào, hóa ra vớ vẩn, cuối năm nên chúng mày cứ bôi ra để làm cả việc khác không chịu xong ngay cho tao chứ gì, tao lạ gì ba cái đồ lắp ghép này, làm nhanh lên cho tao đi, ba cái đồ lắp ghép (giọng dài ra). Nói đoạn bỏ đi không ngoái đầu nhìn lại.

Mình rút điện thoại nhắn tin cho thanh niên con rể, kêu tớ vừa bị bố vợ cậu mắng té tát, thanh niên con rể bảo ừ hôm qua vừa mắng tớ xong. Khoảng cách giữa mình và thanh niên con rể như đã xóa nhòa, xong công trình nhất định phải làm trận rượu tri ân. Qua đó mới thấy, các cụ dạy quả không sai, dâu con rể khách. Phàm đã là khách thì tốt nhất không nên dính dáng tới việc nhà cửa của chủ nhà, các thanh niên con rể chớ có tỏ ra lăng xăng hăng hái mà có ngày mang hoạ. Hầu vợ là tốt, (vợ mình mà mình không hầu thì còn hầu ai?), nhưng hầu thêm cả bố vợ thì nguy cơ dưỡng hổ di hoạ là thậm cao. Hãy nhớ, chúng ta đến là để làm khách, chứ không phải là để làm con. Thân.

Mình có một hội các anh em kiến trúc, thỉnh thoảng hay ngồi với nhau, mình để tên group trên điện thoại là Hội nhà văn. Mỗi lần gặp gỡ, loanh quanh thế nào cũng cười hô hố ha há kể đủ chuyện các chủ đầu tư. Mình đồ rằng hội các chủ đầu tư gặp nhau, thế nào cũng hè nhau chửi rủa tơi bời mấy thằng kiến trúc sư làm ăn như hạch.

Trong văn phòng có thằng cu em, cuối giờ thường ngồi muộn lại nghiên cứu kiến trúc, tìm tòi thông tin, phải công nhận là chăm chỉ. Mình vỗ vai khen, nó bảo tại em thích thế. Mình gật luôn, bảo ừ đấy mày nói quá đúng, anh đéo thích thế tí nào luôn. Nó tròn mắt, anh không thích kiến trúc á, thế sao anh vẫn làm? Mình phẩy tay, mày tuổi trẻ bồng bột, hiểu thế đéo nào được, bao giờ bằng anh, khắc sẽ hiểu, hehe..

———-

ChuKim – 2015

ChuKim là bút danh của một người viết tự do, sống và yêu tại một ngôi làng mang tên thành phố. Nếu có thể, hãy ủng hộ và khích lệ bằng cách đọc và chia sẻ những gì anh viết trong khả năng của bạn. Xin cảm ơn.

– natchukim.cogaihu@gmail.com –

PS: Tất cả nội dung trong blog này đều được tuyên bố quyền sở hữu và quyền tác giả về nội dung, ngoại trừ những bài sưu tầm có đề rõ. Mọi trích dẫn, đăng lại, vui lòng ghi rõ nguồn.